Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 53: Mua Sắm

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:25
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu dứt, cả nhóm im lặng vài giây như “đóng băng”.

Bạch Chỉ Lan cũng bất ngờ, nhưng bật :

“Chuyện quyết , xem hai đứa nhỏ nghĩ . Nếu hai đứa đồng ý thì chị Trịnh cứ việc rước về nhé.”

Dù chỉ là đùa, nhưng trong lòng Bạch Chỉ Lan cũng thấy gì là .

Đường Linh Thành tuy ngông nghênh, thực sự trưởng thành, nhưng xét về ngoại hình, tính cách, cách cư xử… thì vẫn là một trong những bạn trai cùng lứa khá nổi bật. Hai nhà môn đăng hộ đối.

Trước đây Đồng Thương Hành từng chê “đào hoa”, nhưng vụ của Đồng Giai Vận, Bạch Chỉ Lan thấy khá đáng tin. thì nhận sai, vòng vo.

Nhiều đàn ông khi thích ai thường dễ “mù lý trí”, nhưng với phụ nữ thì chuyện đó dễ chấp nhận.

Tất nhiên, dù Bạch Chỉ Lan hài lòng thì cũng thể quyết định con. Bà vẫn tôn trọng Kiều An.

Dù chỉ là lời đùa, Trịnh Uyển Du cũng hai đứa còn nhỏ, nên sang Kiều An và Đường Linh Thành.

Lúc , Đường Linh Thành… Cảm giác mặt nóng ran, cứng đờ, mắt lung tung, dám liếc sang Kiều An lấy một cái.

Cậu còn rõ tiếng tim đập, như sắp mất kiểm soát, thốt nổi lời nào.

Kiều An cũng sững . Sau khi Bạch Chỉ Lan xong, cô nghiêm túc đáp:

“Bây giờ tụi con vẫn là học sinh, việc học là quan trọng nhất. Sao chuyện yêu đương sớm ? Dì Trịnh, , đừng đùa kiểu nữa.”

Gương mặt cô nghiêm túc, còn cau mày, ánh mắt như đang trách móc hai lớn.

Như thể đang : “Sao nghĩ mấy chuyện đáng sợ như ?”

Trịnh Uyển Du và Bạch Chỉ Lan , bật .

“Con bé hiểu chuyện .” Trịnh Uyển Du xoa má Kiều An.

Bạch Chỉ Lan cũng bất lực :

“Con bé chỉ mê học thôi.”

Hai lớn đều hiểu rõ: Kiều An vẫn đang ở giai đoạn “chăm học, sống tích cực”, chuyện yêu đương hôn nhân với cô vẫn là điều xa vời.

Với cô, học là việc . Yêu đương? Không trong kế hoạch!

Đã nuôi con đến tuổi , Trịnh Uyển Du và Bạch Chỉ Lan thấy buồn dễ thương.

Lúc , Đồng Kiều Bác cũng lên tiếng, còn trừng mắt Đường Linh Thành:

“An An tuổi nên tập trung học. Thời buổi ai ép duyên nữa, bố cũng quyền can thiệp chuyện tình cảm của con cái.”

Ai mà định “cướp” em gái , đó xử lý!

Anh trừng mắt Đường Linh Thành, thầm cảnh báo: đề phòng tên !

Bạch Chỉ Lan vỗ nhẹ , :

“Con ? Ba con kiểu tôn trọng con cái . Mẹ với dì Trịnh chỉ đùa thôi. Nếu An An mà yêu sớm, phản đối đầu tiên! Học sinh cấp ba thì lo học, An An nghĩ là đúng.”

Câu cuối là với Kiều An.

Trịnh Uyển Du cũng xua tay:

“Đùa thôi mà, các con đừng tưởng thật. Nào, lên xe , mua sắm. Mất bao công mới kéo hai đứa con trai ngoài, hôm nay giúp chúng xách đồ đấy nhé.”

Vừa , bà kéo Kiều An lên xe.

Bạch Chỉ Lan và Đồng Kiều Bác cũng theo .

Chỉ Đường Linh Thành , mắt lộ vẻ thất vọng.

Nhà họ Đồng và nhà họ Đường đều khá giả. Dù con cái vẫn đang học, cần mua đồ hiệu đắt đỏ, nhưng họ cũng chọn hàng rẻ tiền.

Có hai trung tâm thương mại gần : một nơi đông đúc, qua đủ kiểu; một nơi ít hơn, khách đến đều ăn mặc chỉn chu, sang trọng.

Bạch Chỉ Lan và Trịnh Uyển Du chọn trung tâm ít hơn. Đầu tiên là đưa Kiều An chỉnh tóc.

Tóc mái của cô dài, để kiểu cũ nữa mà chuyển sang kiểu tóc dài rẽ nhẹ, thể buộc lên hoặc để xõa.

Đồng Kiều Bác ngẩng đầu khỏi điện thoại, thở dài:

“Con gái đúng là rắc rối, cắt cái tóc thôi mà lâu thế!”

Đường Linh Thành vẫn im.

Đồng Kiều Bác sang, thấy đang Kiều An chằm chằm, chớp mắt, như hút hồn.

“Bốp!” Đồng Kiều Bác vỗ mạnh gáy , tức giận :

“Nhìn cái gì đấy? , đừng mơ tới Kiều An!”

Đường Linh Thành định giơ tay phản đòn, nhưng nghĩ : đây là ruột của Kiều An, thôi nhịn. Cậu nghiến răng:

“Kiều An cũng sẽ yêu, sẽ lấy chồng. Xem giữ bao lâu.”

Đồng Kiều Bác:

“Nếu lấy chồng, nhà nuôi cả đời.”

Đường Linh Thành: “…”

Phía , thầy Tony :

“Xong , tiểu mỹ nữ, chỉnh tóc xong nhé!”

Mọi gương. Kiều An với gương mặt thanh tú, làn da trắng, tóc đen óng, phần đuôi xoăn nhẹ, gương mặt nhỏ nhắn như búp bê, đúng kiểu “tiểu tiên nữ” bước từ truyện tranh.

“Có thể buộc lên ạ?” Kiều An quen để tóc xõa.

Trịnh Uyển Du vội :

“An An, con xinh thế , hôm nay cứ để tóc xõa .”

vuốt tóc Kiều An, gương mặt xinh xắn của cô bé với ánh mắt đầy yêu thương.

“Thôi, con vẫn thích buộc tóc hơn.” Kiều An suy nghĩ một chút vẫn kiên quyết.

Thế là thầy Tony buộc tóc cho cô thành kiểu đuôi ngựa cao, trông đáng yêu tinh nghịch.

Bạch Chỉ Lan cũng mỉm , giấu sự tự hào:

là An An, kiểu nào cũng !”

Đường Linh Thành gật đầu theo, trong lòng cũng thấy Kiều An kiểu gì cũng xinh.

Vừa nghĩ xong, đỏ cả tai, vội chỗ khác. May mà Đồng Kiều Bác đang mải “tự hào” nên để ý, nếu chắc đánh.

Với Đồng Kiều Bác, ai ý định “giành” em gái đều là kẻ thù!

Hai con trai hứng thú mua sắm, nhưng Trịnh Uyển Du thì đầu dẫn con gái shopping, háo hức “biến hình” cho Kiều An. Bạch Chỉ Lan cũng cùng suy nghĩ.

Mà Kiều An mặc gì cũng , thế là hai cứ thế mua liên tục.

“Cửa hàng đồ trẻ trung, cũng xinh. An An phong cách , mua vài bộ thử xem!” Bạch Chỉ Lan kéo Trịnh Uyển Du một cửa hàng nữa.

Đường Linh Thành và Đồng Kiều Bác tay xách đầy túi, lẽo đẽo theo .

Cửa hàng khá rộng, họ để ý ở góc bên hai nữ sinh cũng đang chọn đồ.

“Văn Tĩnh, thật sự mua bộ đó ? Có đắt quá ?” Một bạn nữ hỏi nhỏ Lý Văn Tĩnh.

Lý Văn Tĩnh gật đầu mạnh:

“Tớ mang tiền , hôm nay nhất định mua bộ hôm thử.”

“Nhà đúng là điều kiện thật.” Bạn cảm thán.

Lý Văn Tĩnh ngẩng cằm, chút tự hào.

Thật , để mua bộ đồ , cô dành dụm lâu, cộng thêm tiền mừng tuổi mới đủ. Nhà cô nghèo, nhưng cũng mua nhiều đồ đắt tiền, nên cô tự tiết kiệm để mua.

Khi Kiều An và bước , Lý Văn Tĩnh lập tức nhận . Họ là bạn cùng lớp, cả “nhân vật nổi bật” của trường.

rõ ràng họ thấy .

Ngay lập tức, tất cả nhân viên bán hàng đều vây quanh nhóm Kiều An. Ngay cả nhân viên đang phục vụ Lý Văn Tĩnh cũng bỏ sang hỗ trợ nhóm .

Bạn cùng Lý Văn Tĩnh tỏ khó chịu:

“Nhân viên gì mà phân biệt quá !”

Lý Văn Tĩnh gì.

Đường Linh Thành và Đồng Kiều Bác tay xách đầy túi, Trịnh Uyển Du và Bạch Chỉ Lan thì khí chất nổi bật, ăn mặc sang trọng, nhân viên ưu tiên họ là chuyện dễ hiểu.

Lý Văn Tĩnh hiểu , rõ ràng chọn bộ đồ thích, nhưng thử, cũng mang thanh toán.

chỉ đó, Kiều An đẩy phòng thử đồ, khen ngợi khi bước .

“Bộ quá, mua luôn ! An An, thử thêm cái nữa nhé!”

Kiều An vẫn giữ giọng bình thản, bất lực:

“Mấy bộ con mặc hết , thôi, con thử nữa .”

“Thử mà, dì Trịnh xem con mặc bộ thế nào.” Trịnh Uyển Du vẫn nhiệt tình đẩy cô .

Nhân viên bán hàng cũng tươi:

“Cô bé xinh như tiên ! Quần áo bên shop là phong cách trẻ trung, nhiều mặc hợp, nhưng đầu tiên thấy mặc như !”

“Nếu em đồng ý, shop mời em mẫu ảnh luôn!”

Bạch Chỉ Lan xua tay:

“Thôi, ảnh của An An để trong nhà là !”

Bà cũng đẩy Kiều An phòng thử, còn đưa thêm một chiếc váy xuân mới.

Kiều An bất lực, giọng to nhưng rõ ràng:

“Mẹ, dì Trịnh, thật sự cần thử . Con mặc đồng phục, cuối tuần mới mặc đồ thường, con thích mặc đồ đơn giản thôi.”

“Vậy , lấy hai bộ thử là đủ. Giờ mua đồ thường cho con nhé.”

“…Mua cho con với Rạng Sáng , tủ đồ của con còn nhiều bộ mặc mà.” Kiều An .

Đồng Kiều Bác đưa thẻ cho nhân viên, tươi như hoa quẹt thẻ.

Đến khi nhóm Kiều An rời khỏi cửa hàng, dù xa, Lý Văn Tĩnh vẫn thấy giọng Kiều An:

“Con thích mặc đồng phục, trường cũng yêu cầu . Mấy bộ quần áo con mặc khi nào, năm khỏi mua thêm.”

thấy, chỉ giọng thôi, Lý Văn Tĩnh cũng tưởng tượng biểu cảm của Kiều An.

Cô vẫn luôn như .

Ở trường, Kiều An luôn mặc đồng phục gọn gàng. Trong lớp nhiều bạn nữ thích ăn diện, hễ cơ hội là mặc đồ riêng. Riêng Kiều An, trừ ngày đầu năm học, bao giờ thấy cô mặc gì khác ngoài đồng phục.

Lý Văn Tĩnh nhà Kiều An giàu, xe đưa đón. Những “nữ thần” như Đồng Giai Vận Bạch Thi Đồng đều dựa gia thế để giữ hình tượng “con nhà giàu”.

Trước đây, Lý Văn Tĩnh từng nghĩ Kiều An giả tạo, cố tỏ thanh cao.

khoảnh khắc , cô bắt đầu hiểu một chút.

Cô bạn lớn lên cùng Lý Văn Tĩnh đưa bộ đồ mà Văn Tĩnh định mua, hạ giọng :

“Nãy thấy ? Đồng Kiều Bác với Đường Linh Thành đó! Còn cô gái cũng học trường ? Trời ơi, xinh quá, còn thấy hạnh phúc nữa…”

Giọng cô đầy ngưỡng mộ.

Lúc nhân viên bán hàng mới để ý hai vẫn còn trong tiệm, vội vàng bước tới:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-53-mua-sam.html.]

“Xin hai bạn, bạn thích bộ đồ ? Muốn thử ạ?”

Lý Văn Tĩnh lấy tinh thần, đột nhiên mỉm .

Sau đó, cô đưa bộ đồ cho nhân viên, giọng bình thản:

“Mình thích, nhưng sẽ mua. Bộ hợp với .”

Nói xong, cô mỉm bước khỏi cửa hàng.

Cô bạn chạy theo, mặt đầy thắc mắc:

“Sao bỏ? Vì thái độ của nhân viên ? Mình cũng thấy họ nhiệt tình lắm. Thôi, chỗ khác xem nhé!”

“Ừ, nhưng ở đây nữa. Mình qua trung tâm bên , đồ bên đó hợp với hơn. Mình định mua hai bộ: một bộ mặc Tết, một bộ mặc đầu xuân. Chắc vẫn dư tiền, để dành mua thứ khác !” Lý Văn Tĩnh kéo bạn .

Trong lòng cô nghĩ: Kiều An giả vờ thanh cao, mà là thật sự như .

Học sinh thì nên mặc đồng phục, đến trường là để học hành nghiêm túc.

Trước đây cô từng ghét Kiều An, nhưng rõ ràng từng tiếp xúc, chỉ là từ xa. Giờ thì cô thể ghét nổi nữa.

Cô bạn kéo , càng thêm mơ hồ.

thể cảm nhận nụ của Lý Văn Tĩnh chân thành, cả toát cảm giác… dễ chịu hơn hẳn.

Kiều An hề đổi suy nghĩ, trở nên tích cực và hơn. Trong môi trường học đường dễ ảnh hưởng bởi danh tiếng, chỉ một hành động nhỏ cũng thể khiến khác điều chỉnh cách .

Tất nhiên, nếu Kiều An , cô chắc chắn sẽ chỉ mỉm chúc phúc.

Lúc , Kiều An từ chối lời đề nghị mua thêm quần áo của Trịnh Uyển Du và Bạch Chỉ Lan. Cô mua gì thêm.

Không còn cách nào, hai đành mua đại vài bộ cho Đường Linh Thành và Đồng Kiều Bác.

“Trang điểm cho con trai thì vui gì bằng trang điểm cho con gái chứ…”

Mua xong, cả nhóm chất đồ lên xe ghé siêu thị mua thêm đồ Tết, hẹn giao hàng chiều.

Một ngày dài cuối cùng cũng kết thúc.

Kiều An vật ghế sofa, mặt đơ đơ, rõ ràng là mệt cả lẫn tâm trí.

Đồng Kiều Bác chọc chọc tay cô, giọng đầy chê bai:

"Anh là con trai mà mua sắm với còn mệt như . Em là con gái mà mặt mũi như mất hết sức sống thế?”

Kiều An nhấc mí mắt lên một cái, thở dài.

Đồng Kiều Bác đảo mắt, nghĩ một lúc ghé sát, hạ giọng:

“Em đừng yêu sớm nha. Rạng Sáng , đừng nhiều quá!”

Kiều An: “…”

“Thật đấy, tin . Anh hiểu rõ lắm, em chơi với mười mấy năm . Cậu chỉ thích chơi game, chẳng quan tâm con gái gì cả, còn…”

Kiều An:

“Với cái cách thì mười mấy năm em gì chứ?”

“Nếu ý định tán em thì em của nữa!” Đồng Kiều Bác chắc nịch, hề thấy áy náy vì bạn.

Kiều An thèm đáp , dậy thẳng lên lầu.

Phía , Đồng Kiều Bác vẫn hét theo:

“Nhớ lời đó nha!”

Kiều An chỉ lườm một cái.

Yêu sớm á? Không đời nào.

Lên lầu, cô mở điện thoại. Bạc Lục Ly gửi tin nhắn từ chiều:

【Tài liệu】

【Đây là kết quả thực nghiệm hôm nay, em xem thử nhé.】

Kiều An kịp mở file, vội nhắn :

【Anh về nhà ? Mai là giao thừa đó!】

Một lúc , mới trả lời:

【Ừ, mai về.】

Kiều An thở dài, nghĩ đến việc ăn Tết một , chắc cũng buồn lắm.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, n.g.ự.c cô thấy nhói.

Trong lòng cô chợt nảy một suy nghĩ: nếu Bạc Lục Ly yêu sớm thì chắc cũng

kiểm soát bản , sẽ để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến việc học. Nếu ai đó bên cạnh, sẽ còn cô đơn nữa.

!

Dù yêu sớm cũng thể để đó ăn Tết cùng , sẽ dễ phân tâm, ảnh hưởng đến học hành!

Phải đợi đến khi trưởng thành.

Khi lớn , cô sẽ còn lo chuyện ảnh hưởng đến việc học của nữa.

Trưởng thành, đó là điều mà cả Kiều An và Bạc Lục Ly luôn mong . Và bây giờ, vẫn là điều họ đang hướng tới.

Kiều An hít một thật sâu, mở sách ôn tập tiếp tục học.

Ai cũng lớn lên.

Phải trưởng thành thật , thật xuất sắc. Những gì đây, nhất định để bản vẫn bất lực như .

Cô tiếp tục vùi đầu sách.

Tết Nguyên Đán.

Nhà họ Đồng rộn ràng tiếng . Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan tất bật chuẩn thứ. Đây là cái Tết đầu tiên Kiều An đón cùng gia đình , cũng là đầu cả nhà đoàn tụ, ý nghĩa.

Đồng Kiều Bác ba kéo treo đèn lồng, dán chữ Phúc.

Kiều An thì giúp chuẩn mâm cơm tất niên.

Nhìn khung cảnh ấm áp , trong lòng cô vẫn nhớ đến Bạc Lục Ly, nhưng để lộ ngoài.

Không khí ở nhà họ Đồng quá ấm áp, Kiều An ảnh hưởng đến điều đó.

Dù trong lòng nhớ Bạc Lục Ly, nhưng chọn ăn Tết ở đây thì cô cũng để lộ ngoài.

Còn ở huyện M, Bạc Lục Ly kịp bắt chuyến xe cuối cùng trong ngày để về nhà buổi chiều.

Sáng vẫn ở trường thực nghiệm, đến trưa mới vội vàng lên đường.

Nhà họ Bạc cách hàng xóm khá xa, nhưng khí Tết trong thôn vẫn đủ để cảm nhận rõ ràng: Tết đang đến thật .

Giống như , cũng lên núi thắp hương cho bà nội.

Trên đường thường gặp vài cũng cúng tổ tiên, sống một nên mời sang nhà ăn cơm tất niên.

Bạc Lục Ly lịch sự từ chối, vì ai cũng thật lòng đến.

, họ mở lời, vẫn ghi nhớ tấm lòng đó.

Lúc trời bắt đầu đổ tuyết, tuyết núi vẫn tan.

Bạc Lục Ly mang ủng, từng bước in dấu chân xuống núi. Giữa khung cảnh náo nhiệt của khác, một trông thật lặng lẽ.

“Đinh ——”

Tiếng chuông điện thoại vang lên, âm thanh quen thuộc.

Gương mặt vốn lạnh lùng của Bạc Lục Ly bỗng nở nụ .

Anh lấy điện thoại , là tin nhắn của Kiều An:

【Anh ơi! Nhà em cũng sắp ăn Tết , hôm nay em cũng xuống bếp phụ nè, ảnh/ ảnh/ ảnh/】

【Nhớ tự nấu một bữa cơm tất niên đàng hoàng nha, mấy món mua hôm dùng đó!】

【À đúng , nhớ đốt pháo nhé! Bên em đốt, đốt ở nhà, em coi như cũng thấy , nhưng nhớ cẩn thận nha】

【Chúc giao thừa vui vẻ, em nhớ lắm!】

Nụ môi Bạc Lục Ly càng rõ hơn, ánh mắt cũng cong lên. Trong lòng như sưởi ấm, khí xung quanh cũng trở nên rộn ràng hơn.

Anh chỉ trả lời một câu:

【Ừ, lắm. Em cũng ăn Tết vui vẻ nhé, chúc giao thừa vui vẻ.】

Gửi xong, cất điện thoại túi, bước chân nhẹ nhàng xuống núi.

Về đến nhà, Bạc Lục Ly tự tay nấu ăn.

Vì Kiều An dặn ăn Tết đàng hoàng, nên hẳn bốn món: cá, gà, món nguội, món chay và cả canh.

Bàn ăn lớn, nhưng bốn món đặt lên cũng đủ đầy.

Anh ngoài đốt pháo, còn chụp một tấm ảnh gửi cho Kiều An. Sau đó phòng, đóng cửa .

Tiếng pháo vang lên rộn ràng bên ngoài, ở thôn , thường đốt pháo khi ăn cơm tất niên, nên lúc âm thanh náo nhiệt.

Bạc Lục Ly lấy ba bộ chén đũa. Một bộ dùng cho , hai bộ còn đặt ở hai bên.

Trong phòng yên tĩnh, ngoài tiếng động của thì còn âm thanh nào khác.

Ngồi xuống, như thấy bên trái là bà nội hiền hậu, bên là cô bé An An gầy gò năm nào.

— Bà nội…

— An An…

Mắt đỏ, mờ . Trong trí nhớ, An An năm sáu tuổi vẫn cúi đầu, rụt rè như thế.

Dần dần, hình ảnh biến thành một thiếu nữ xinh xắn, lúm đồng tiền, rạng rỡ.

rõ chỉ một , nhưng hiểu , Bạc Lục Ly lấy thêm một bộ chén đũa, đặt ở đối diện.

Sau khi nước mắt tan , căn phòng trở về vẻ tĩnh lặng ban đầu.

Anh lặng lẽ ăn cơm, biểu cảm, cũng thấy ngon miệng.

Chỉ tiếng ăn cơm vang lên trong gian tĩnh mịch.

“Đinh ——”

Điện thoại rung lên, liếc , là tin nhắn từ Kiều An:

【Anh ơi! Nhìn nè, em gói sủi cảo xong, ảnh/ ảnh/ ảnh/】

【Lần em về sẽ gói cho ăn, em thấy gói cũng lắm!】

【ha ha ha.jpg】

Biểu tượng là một chú mèo hoạt hình đang lăn lộn, ngây ngô và dễ thương.

Bạc Lục Ly mỉm , khóe miệng cong lên theo.

 

Loading...