Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 52: Vui Đùa

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:24
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa đông ngày ngắn, mới hơn 7 giờ tối mà trời tối đen. Trong trường chỉ còn vài bóng đèn đường sáng lờ mờ.

Dưới ánh đèn, Kiều An thấy ba đang chờ: Đồng Kiều Bác, Đường Linh Thành và Vân Nhiên. Họ cũng thấy cô, vẫy tay chào.

Kiều An bước nhanh gần, ngẩng đầu ba cao lớn, cau mày:

“Sao ở đây?”

Vân Nhiên thì còn lý do vì việc ở trường, chứ Đồng Kiều Bác và Đường Linh Thành thì chẳng lý do gì để đến trường giờ .

Nghe , Đường Linh Thành giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô:

“Tụi đến đón chứ còn gì. Chứ nghĩ tụi rảnh lắm ?”

Kiều An: “…”

Một lúc , cô :

“Không cần , cần đến đón em.”

Cô thật sự hiểu cả ba rủ đến tận trường đón . Nhìn sang Đồng Kiều Bác, cô càng thấy khó hiểu.

Đồng Kiều Bác thì chẳng giải thích gì tử tế, Vân Nhiên :

“Trời tối , chú Hình thì đang đưa ba em việc riêng, tụi lo em về một an nên đến đón.”

Kiều An lập tức đáp:

“Trường camera giám sát, cổng trường gọi xe hoặc chờ chú Hình đến đón cũng . Em tự cách bảo vệ , cần đến đón .”

Vân Nhiên gật đầu:

“Được, nhưng đừng ở muộn quá, nhà sẽ lo.”

Đường Linh Thành cũng :

đó em gái Kiều, dù camera thì con gái một buổi tối vẫn an . Lần nhớ về sớm nha, đừng để… Kiều Bác lo lắng!”

Đồng Kiều Bác nhét tay túi, ngẩng cằm:

“Ai lo cho em chứ!”

Nếu đang đây thì câu đó còn lý hơn một chút…

Kiều An nhịn , giơ tay véo mạnh tay Đồng Kiều Bác, bực :

“Nếu thì đừng !”

Vừa mới cảm động xong, liền cụt cảm xúc.

Thật , chính cô cũng nhận rằng véo là vì hai thiết. Nếu , cô chẳng .

Đồng Kiều Bác hét lên:

“Nhẹ thôi! Em đúng là con gái thô lỗ, ai mà lấy nổi!”

Kiều An buông tay, bước luôn, đáp:

“Không ai lấy thì cũng chẳng liên quan gì đến !”

Đồng Kiều Bác chạy theo:

“Sao liên quan? Em mà mất mặt Đồng gia thì !”

Kiều An:

“Đồng gia là đủ mất mặt , cần em góp thêm.”

Đồng Kiều Bác:

“Em đúng là đồ đáng ghét! Anh cho em …”

Đường Linh Thành và Vân Nhiên , bất lực cũng bước theo.

Bóng bốn dần khuất xa, tiếng đùa vẫn vang vọng , ánh đèn đường cũng trở nên ấm áp hơn.

Tuổi trẻ rực rỡ, thời gian thật .

Kiều An chìa khóa phòng thí nghiệm, Bạc Lục Ly ủng hộ việc cô tự thực hành. Anh còn gửi thêm nhiều tài liệu, tuy lọc kỹ, nhưng cô thể tự tìm trong đó.

, bữa tối, Kiều An chuẩn cho buổi thực nghiệm hôm .

Cứ thế, đến ngày 28 tháng Chạp, cô vẫn giữ thói quen ăn sáng xong là đến trường, chiều tối mới về.

Ngày mai là 30 Tết và mùng 1, mùng 2 sẽ sang nhà họ Bạch, mùng 3 mới rảnh.

Tối hôm , cô vẫn chuẩn bài, nhưng khi thực hành vẫn gặp nhiều khó xử lý.

Cô bực gãi đầu, bắt đầu từ đầu.

Thi học thuật giống thực hành Vật lý thông thường. Các bài thực nghiệm đều khó, đòi hỏi kiến thức nền vững, kỹ năng thao tác và tư duy logic cao.

Kiều An sai, nhưng nổi nóng. Cô tổng kết , thử nữa.

“Làm kiểu thì thể thành công .” Một giọng nam vang lên.

Kiều An giật ngẩng đầu, thấy thầy Cừu đang ở cửa, tay cầm bữa sáng, ăn .

Vẫn là phong cách quen thuộc: xuề xòa, câu nệ.

“Thầy Cừu!” Kiều An thở phào.

Lấy bình tĩnh, cô vội hỏi:

“Thầy ơi, em sai ở ? Em đúng theo video và hướng dẫn mà vẫn kết quả.”

Thầy Cừu ăn nốt miếng bánh, uống hết sữa đậu nành vứt thùng rác.

Sau đó, thầy bước tới:

“Tránh , để thầy mẫu cho, em chú ý quan sát nhé.”

“Dạ !” Kiều An tươi, nhanh chóng nhường chỗ.

xem video, nhưng xem trực tiếp vẫn khác hẳn, nhất là với bài thực nghiệm phức tạp như thế .

Liệu thầy Cừu ?

Không hiểu , nhưng cô tin là thầy .

Quả nhiên, thầy thao tác tuy vẻ tùy hứng, nhưng cực kỳ chính xác, sai một bước nào.

Vừa , thầy :

“Bài với em là khó, nhưng nếu em mấy bài , thì đến vòng chung kết, nơi yêu cầu thực nghiệm tự chủ, em sẽ càng nổi.”

Kiều An gãi đầu ngượng ngùng, nhưng thầy đúng nên :

“Vậy em sẽ cố gắng hơn nữa, kiểu gì cũng sẽ học điều gì đó.”

Thầy Cừu dừng tay, nghiêng đầu cô:

“Kiều An, nếu em cố gắng hết sức mà cuối cùng chẳng giải gì, phần thưởng nào, thì em sẽ gì?”

“Dạ?” Kiều An ngơ ngác, “Thì chứng tỏ em đủ giỏi, em sẽ tiếp tục cố gắng thôi.”

nếu cố gắng mãi mà vẫn chẳng kết quả thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-52-vui-dua.html.]

“Không thể như …” Kiều An do dự, “Em tin là nếu cố gắng thì kiểu gì cũng sẽ thành quả.”

Kiều An rõ, nếu đạt giải nhất nhì thì hề dễ. một khi quyết định tham gia, cô sẽ dốc lực. Dù đạt kết quả như mong , thì những gì cô học trong quá trình cố gắng vẫn là thành quả xứng đáng.

Cô tin chắc rằng: nỗ lực thì sẽ kết quả.

Hơn nữa, Vật lý là ngành cô theo đuổi trong tương lai. Học càng nhiều bây giờ, sẽ càng ích.

Ánh mắt Kiều An bình tĩnh. Thầy Cừu cô một lúc thu ánh mắt , gì thêm, chỉ tiếp tục thực nghiệm.

Kiều An chăm chú quan sát từng bước thầy .

Trong đầu cô thoáng nghĩ về thầy Cừu…

Thầy chuyên môn giỏi, nhưng tính cách thì “tùy hứng”, đôi khi khiến thấy đáng tin. Ngoài việc dạy học, nhiều hành động của thầy cũng khá “lạ đời”.

Thế nhưng, thầy vẫn dạy ở Nhị Trung, lãnh đạo và đồng nghiệp nể trọng. Trường dễ , cả học sinh lẫn giáo viên đều năng lực.

thì Kiều An vẫn quý thầy Cừu. Thầy là giúp cô nhiều.

Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua, tập trung thực nghiệm. Theo từng bước thầy hướng dẫn, Kiều An dần hiểu vấn đề.

Cuối cùng, cô cũng nhận sai ở !

Thầy xong, đặt thiết xuống, cô:

“Rồi, em thử .”

Kiều An nhanh chóng bắt tay từ đầu.

Biết sai ở , suôn sẻ. Vừa ghi chép, mỉm , tâm trạng rõ ràng .

Sau khi thành và ghi đầy đủ, thầy Cừu :

“Giờ em tiếp bài thực nghiệm về cầu điện .”

Thầy qua một điều kiện ban đầu, Kiều An lập tức ghi nhớ và bắt đầu .

Từ đó, thầy hướng dẫn cụ thể nữa, chỉ gợi ý những điểm kiến thức cần chú ý. Còn , Kiều An tự suy nghĩ và thực hành.

Thầy cũng rời , vẫn trong phòng thí nghiệm quan sát cô.

Đến 5 giờ rưỡi chiều, thầy ngoài trời :

“Em về , sắp tối .”

Kiều An gật đầu, cúi cảm ơn thầy.

Khi thẳng dậy, cô nghiêm túc :

“Thầy Cừu, hôm nay em cảm ơn thầy nhiều. Em học nhiều điều, thật sự ơn thầy dành thời gian giúp em.”

Thầy Cừu mỉm , giọng nhẹ nhàng:

“Em đang thực nghiệm, thật thầy cũng đang thực nghiệm. Giúp em cũng là giúp thầy.”

Kiều An ngơ ngác. Câu đó cô hiểu… mà cũng hiểu hết.

Thầy để cô hỏi , chỉ hỏi:

“Sau Tết, khi nào em ?”

“Dạ, mùng 3 tháng Giêng ạ.” Kiều An đáp nhanh.

Thầy gật đầu, rời , nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt cô.

Tối đó, Kiều An kể chuyện cho Bạc Lục Ly:

“Em thấy thầy Cừu như nhiều bí mật . Em hiểu thầy giúp em. Những kiến thức đó phần thầy dạy, mà thầy dành cả ngày chỉ cho em.”

Giọng cô đầy thắc mắc.

Bạc Lục Ly ở đầu bên video góc khác:

“Nhiều khi tò mò quá . Thầy tức là , đó là chuyện riêng của thầy. Em cần tìm hiểu. thầy giúp em thật sự là giúp em, nên em tôn trọng thầy. Sau Tết, nếu thầy tiếp tục hướng dẫn, em giữ thái độ đúng mực.”

Kiều An gật đầu.

Bạc Lục Ly tiếp:

“Rõ ràng thầy kiểu giáo viên bình thường. Nếu thì giỏi mấy phần thi học thuật như . Đây là cơ hội cho em. Nếu thầy chọn giúp em, thì em trân trọng. Nếu hiểu, cứ hỏi thầy để giải đáp.”

“Dạ .” Kiều An đáp.

Bạc Lục Ly mỉm , ánh mắt đầy vui vẻ:

“An An của chúng thật may mắn. Trước còn lo em gặp khó ở phần thực nghiệm, giờ thì cơ hội cải thiện .”

Mắt Kiều An sáng lên, cô nhanh:

! Hôm nay thầy Cừu chỉ cho em, cảm giác như khai sáng luôn! Để em kể cho , đầu tiên là…”

Vừa , cô lấy vở .

Bạc Lục Ly càng tươi hơn. Anh thích cái kiểu Kiều An gì cũng nghĩ đến .

Thế là cũng lấy bút và vở , nghiêm túc lắng .

Trong phòng, khí thật ấm áp.

Sáng hôm , Kiều An dậy sớm học bài, ăn sáng xong chuẩn lên lầu học tiếp.

Bạch Chỉ Lan giữ :

“An An, kỳ nghỉ con học suốt, lâu ngoài. Mẹ với dì Trịnh rủ mua sắm, con cùng tụi nhé. Mai là giao thừa , đừng chỉ học hoài!”

Kiều An thật sự , nhưng thấy vẻ mặt mong chờ của , cô đành gật đầu.

Thế là Bạch Chỉ Lan dẫn Kiều An và Đồng Kiều Bác ngoài. Bên nhà hàng xóm, dì Trịnh Uyển Du cũng kéo theo Đường Linh Thành. Vậy là nhóm chơi thành 5 .

“An An! Mấy hôm thấy con, suốt ngày ở nhà học thôi. Ra ngoài chơi một chút .” Dì Trịnh thấy Kiều An tươi.

Kiều An cũng đáp:

“Dạ con chào dì Trịnh.”

“Hôm nay dì với con nhất định dẫn con mua vài bộ đồ mới, tóc cũng cho gọn gàng!” Dì Trịnh nắm tay Kiều An buông.

Bà thật sự thích Kiều An. Ban đầu thì bình thường, nhưng càng tiếp xúc càng quý.

“Mẹ cũng nghĩ . Con bé thì khiến ai lo, nhưng học suốt ngày, mà thấy thương.” Bạch Chỉ Lan .

Dì Trịnh liếc bà một cái:

“Thôi khoe thôi! thì bắt con bé về nhà !”

Bạch Chỉ Lan cũng đùa :

“Được thôi, mang về để khỏi lo!”

Dì Trịnh nắm tay Kiều An, xoa đầu cô, nghiêng đầu trêu:

“Vậy để An An nhà chị cưới Linh Thành nhà , chẳng rước con bé về luôn ? Chỉ Lan, chị đồng ý ?”

 

Loading...