Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 49: Thân Mật

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:21
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ cần Kiều An và Bạc Lục Ly ở cạnh , dù chỉ là tô mì gà đơn giản, cũng cảm giác như đang thưởng thức sơn hào hải vị. Với Kiều An, từng món nào ngon hơn tô mì gà hôm nay.

Cả hai đều là học sinh cấp ba, đúng độ tuổi ăn khỏe. Một gọi tô lớn, một gọi tô nhỏ, đến cả nước dùng cũng chừa giọt nào.

Sau khi ăn xong, Kiều An mãn nguyện, sang đối diện:

“Bữa em mời nhé!”

Bạc Lục Ly mỉm :

“Được.”

Kiều An quầy tính tiền, còn khen đầu bếp một câu. Người chủ quán tít mắt, dặn sẽ cho thêm nhiều thịt gà.

“Vâng ạ!” Kiều An tươi đáp .

Khi hai rời khỏi quán, trời bắt đầu tối.

“Giờ về nhà luôn hả ?” Kiều An nghiêng đầu hỏi.

Bạc Lục Ly ngẩn , mỉm , mắt cong cong:

“Ừ, về nhà thôi.”

— Về nhà.

Một từ đơn giản, nhưng đầy ấm áp.

Từ trung tâm huyện về đến thôn xe khách hoặc xe bán tải, thời gian ngắn. May mắn là vẫn còn một chuyến, hai thuận lợi mua vé lên xe.

“Không em còn quen đường núi nữa.” Bạc Lục Ly .

Kiều An trợn mắt:

“Có gì mà quen, đây em suốt mà. Chỉ giờ về còn cái giường nào dành cho em thôi!”

Nghe , Bạc Lục Ly bật , sang gõ nhẹ đầu cô:

“Yên tâm, vẫn còn giường cho em mà.”

Kiều An ôm đầu khúc khích.

“Thi cuối kỳ ? Ngày cuối em còn sốt nữa…” Bạc Lục Ly hỏi.

Anh quen chăm sóc cô, chỉ quan tâm đến sinh hoạt mà còn để ý đến việc học.

Kiều An gật đầu lắc đầu.

“Gì ? Phản ứng kiểu gì thế?” Bạc Lục Ly ngạc nhiên.

Kiều An thở dài:

“Toán, Văn, Anh và Lý Hóa thì , nhưng môn tổng hợp xã hội tệ. Thời gian gấp quá, em xao nhãng phần đó.”

, Bạc Lục Ly rõ, cái gọi là “tệ” của Kiều An chỉ là so với chính cô đây. So với khối, chắc chắn vẫn thuộc top.

“Không . Nếu em chọn ban tự nhiên thì học chắc phần đó. Còn nếu em học ban xã hội thì cứ theo kế hoạch của .”

“Còn thì ? Thi cuối kỳ chứ? Trước đó cũng thi học thuật, ảnh hưởng ?” Kiều An nghiêng đầu hỏi.

Bạc Lục Ly nhẹ:

“Không vấn đề gì.”

Nghe , Kiều An ngay là thi .

Việc học thỏa, hai bắt đầu chuyện đời sống. Kiều An lo sống ở quê thoải mái, Bạc Lục Ly thì sợ cô thiệt thòi. Cả hai cứ thế hỏi han, quan tâm lẫn .

Tới nhà họ Bạc thì hơn 9 giờ tối.

Thôn giờ vắng hơn , nhiều xa.

Ngôi nhà của Bạc Lục Ly vẫn như , dù cũ kỹ nhưng vẫn vững vàng đó.

Trời lạnh, máy sưởi, căn nhà càng thêm lạnh buốt.

với Kiều An, nơi mang một cảm giác ấm áp lạ thường.

Đây là nơi đầu tiên cô sống khi bước thế giới , là điểm khởi đầu của cô.

Những ký ức sâu nhất đều gắn với ngôi nhà . Từng góc, từng kỷ niệm, cô đều nhớ rõ.

“Kiều An, để trải chăn cho em.” Bạc Lục Ly phòng.

Kiều An cũng lên:

“Vậy để em đun nước nóng.”

Bạc Lục Ly nghĩ một chút gật đầu. Anh cần đối xử với cô như khách.

Hôm nay về muộn, khi dọn dẹp xong, cả hai đều ngủ.

Kiều An còn ngoan ngoãn nhắn tin báo cho Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan, mới yên tâm nhắm mắt.

Tại thành phố C.

“Giờ thì yên tâm chứ? An An về nhà họ Bạc là quên mất bên . Con bé chỉ về chơi vài ngày thôi.” Đồng Thương Hành đặt điện thoại xuống, .

Bạch Chỉ Lan tin nhắn điện thoại, im lặng một lúc :

“Thương Hành… thật em vẫn lo. Dù Bạc Lục Ly và An An đều còn trẻ, tuổi cũng chỉ cách hai năm. Giờ hai đứa ở chung một nhà, liệu …”

Bà c.ắ.n môi, gương mặt đầy lo lắng.

Đồng Thương Hành trừng mắt:

“Đừng linh tinh!”

Nghĩ một lúc, ông thở dài:

“Em nghĩ lo ? Bạc Lục Ly là thế nào, dù sống cùng lâu, cũng hiểu sơ sơ. Bà nội mất hai năm , từ đó đến giờ hai đứa sống cùng . Nghĩ xem, lúc đó Bạc Lục Ly chăm sóc An An thế nào? Nghĩ , còn gì lo nữa?”

Bạc Lục Ly kiểu dễ lung lay. Đồng Thương Hành thể ánh mắt để thật lòng yêu thương An An. Vừa là , là bạn, dẫn đường, gì đáng nghi ngờ.

Bạch Chỉ Lan cũng thấy lý:

, chắc là em lo quá.”

“Không , em lo vì thương con thôi. đừng mấy chuyện đó nữa.” Đồng Thương Hành xuống, kéo chăn.

Bạch Chỉ Lan gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nghĩ:

[An An bao giờ mới về? Ở nơi đó chẳng gì cả, con bé là con gái, liệu thấy quen ?]

Thật , bà lo quá.

Đêm đó, Kiều An ở nhà họ Bạc ngủ ngon.

Trời lạnh, trong nhà máy sưởi, nhưng Bạc Lục Ly chuẩn sẵn chăn gối cho Kiều An, còn cắm thêm đệm điện để giữ ấm. Nhờ ấm đó, cô ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm , khi Kiều An tỉnh dậy, mặt trời lên cao. Tuy tối qua tuyết rơi dày, nhưng hôm nay trời .

Từ bên ngoài, mùi thơm bay phòng.

Kiều An nhanh chóng mặc quần áo ngoài.

Bếp đang bốc khói, rõ ràng trong nồi vẫn còn đồ ăn.

quanh, thấy Bạc Lục Ly đang rửa gà ở vòi nước ngoài sân.

Cô chớp mắt ngạc nhiên.

Con gà sạch lông, chỉ còn cần rửa cho sạch.

Anh dùng một cái chậu lớn đặt lên bệ giặt để xử lý con gà.

Mặc áo khoác lông vũ, dáng cao ráo, ngón tay thon dài, gương mặt nghiêm túc như đang việc gì quan trọng.

Trên tay là một con gà.

Kiều An che miệng , mắt lấp lánh.

Bạc Lục Ly ngẩng đầu thấy cô, ngạc nhiên bất lực :

“Em dậy thì ăn sáng , trong nồi cháo và trứng gà.”

“Mấy thứ ?” Kiều An tò mò hỏi.

lúc đó, từ xa một bác gái tới, giọng to rõ:

“Lục Ly, xương sườn bác để riêng cho con , còn cho thêm hai cân thịt ba chỉ. Trời lạnh, ăn cho ấm…”

Vừa , bà tiến gần.

khi ánh mắt chạm Kiều An, bà sững , câu dở dang cắt ngang. Giọng bà chuyển sang ngạc nhiên:

“Trời đất! Con còn dẫn theo một cô bé về nhà nữa hả? Cô bé xinh quá trời!”

nheo mắt Kiều An, sang Bạc Lục Ly, trách móc:

“Con còn nhỏ tuổi, dù lớn quản, cũng nên học đòi. Sao dẫn bạn gái về nhà?”

Cô bé xinh thế , da trắng mịn, chẳng lẽ… lén lút đến đây?

Nghĩ , bà bắt đầu lo lắng.

“Dạ, đây là Kiều An.” Bạc Lục Ly , vẻ mặt bất lực, “Tổng cộng bao nhiêu tiền bác? Cháu gửi tiền luôn.”

Anh định rửa tay để lấy tiền.

Kiều An nhanh chóng lấy ví, đưa tiền lễ phép chào:

“Cháu chào bác Lý, cháu là Kiều An.”

Cô vẫn nhớ bác gái , một dân trong thôn từng quan tâm đến cô và Bạc Lục Ly.

Trong ký ức của Đồng Kiều An, bác Lý là quen thuộc. Khi Kiều An đến thế giới , cô gặp bác .

Bác Lý sững , mặt đầy ngạc nhiên:

“Cháu là Đồng Kiều An thật ?!”

“Dạ đúng ạ.” Kiều An mỉm , đưa 100 đồng cho bà .

“Mới đến nửa năm mà đổi nhiều quá! Bác nhận luôn! Trước đây cháu gầy gò, da ngăm, giờ thì như tiểu tiên nữ. là con nhà giàu, từ ngoại hình đến khí chất đều khác hẳn!”

Bác Lý to, bảo:

“Thôi, lấy 50 đồng là .”

khách sáo là gì, chuyện thẳng thắn.

Kiều An giận, vẫn mỉm , rút tờ 100 và đưa tờ 50.

“Giờ ba cháu đối xử với cháu chứ?” Bác Lý hỏi tiếp.

“Dạ, ạ.” Kiều An gật đầu.

“Vậy còn về đây gì? Ở đây chẳng gì cả. Sau cứ sống ở thành phố cho sướng!” Bác Lý vẫn to.

Kiều An vẫn :

“Cháu về thăm .”

“Con bé đúng là càng lớn càng xinh. Không do phong thủy , cháu cũng trai, mà cháu dù nhà họ Bạc, cũng xinh kém.”

Bà ngừng một chút, hạ giọng hỏi:

“Nhà cháu giàu , lâu về, ghét ? Mấy gia đình giàu tranh giành lắm ?”

Kiều An: “…”

Cô thật sự nên trả lời cho khéo.

Bạc Lục Ly bên cạnh lên tiếng:

“Bác Lý, nhà bác còn đang thịt heo mà, về coi ?”

“Trời ơi, đúng ! Bác về ngay. Cháu rảnh thì ghé nhà bác chơi nhé!” Bác Lý to, vội vã rời .

Bạc Lục Ly thở dài:

“Em đừng để bụng, bác tính cách đó. Mấy năm nay cũng giúp chúng nhiều.”

“Em mà, đây bác thật sự với tụi .” Kiều An chân thành.

Chẳng giận cả. Ai cũng tò mò, mà bác Lý thì xem phim truyền hình nên hiểu về “nhà giàu” cũng lệch lạc.

thể trách .

Chỉ là bác nhận cô, còn tưởng là khác, đủ thấy cô đổi nhiều thế nào trong nửa năm qua.

Bạc Lục Ly thấy , vẫy tay:

“Đem thịt bếp , ăn cơm.”

Anh tiếp tục xử lý con gà.

“Dạ.” Kiều An đáp, nhà.

Dù ở nông thôn, Bạc Lục Ly vẫn cố gắng chuẩn cho Kiều An những gì nhất.

Trưa hôm đó, hầm gà, xào thịt ba chỉ và rau xanh.

Anh nấu, Kiều An phụ. Hai phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc chuẩn xong bữa trưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-49-than-mat.html.]

Cả hai đều ăn khỏe, ba món ăn gần như hết sạch một nửa.

Ăn xong, Kiều An và Bạc Lục Ly cùng lên Trường Minh Sơn, để tiêu cơm, để ngắm tuyết.

“Quả nhiên, tuyết tối qua rơi nhiều thật. Trên núi giờ trắng xóa luôn.” Kiều An đội mũ, leo núi đến nóng nên tháo khăn quàng cổ.

Ánh mắt cô đầy hoài niệm và cảm xúc khó diễn tả:

“Em nhớ hồi nhỏ, lên núi chơi, nhưng sức khỏe yếu nên . Bà nội cũng cho. Có em năn nỉ , cõng em lên đây.”

Bạc Lục Ly bật :

, nhưng lúc xuống núi thì trượt chân, cả hai ngã một cú. Dù thương, nhưng bà mắng một trận trò.”

Nói đến đây, cả hai đều khựng một chút.

Kiều An thì ngẩn , ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Sao cô nhớ rõ như ? Cảm giác như chính từng trải qua, chỉ là ký ức mơ hồ.

Bạc Lục Ly thấy sắc mặt cô lạ, vội xoay , giọng bình tĩnh:

“Mình xuống núi thôi, còn về nấu cơm tối nữa.”

“Vâng…” Kiều An xoa mặt, cố lấy bình tĩnh.

Vừa mới lên núi, giờ xuống. Bạc Lục Ly dẫn đường.

“Bộp!” Có thứ gì đó đập lưng Bạc Lục Ly.

Anh , thấy Kiều An đang tươi, tay đeo găng, cầm một nắm tuyết. Thấy , cô ném tiếp.

Bạc Lục Ly bật , cúi xuống nhặt tuyết ném trả.

“Haha! Anh đ.á.n.h em! ” Kiều An lớn, ném chạy.

Bạc Lục Ly đuổi theo.

Chiều hôm đó, hai chơi ném tuyết núi suốt cả buổi.

Tối về, cùng nấu cơm, ăn bàn chuyện đề thi vật lý và vòng hai của kỳ thi học thuật.

Dù Kiều An thấy bài khá , nhưng việc vòng bán kết thì vẫn chắc chắn.

Sáng hôm , Kiều An và Bạc Lục Ly cùng chợ.

Hôm nay cô chủ động dẫn đường, mua đèn lồng, câu đối, chữ “Phúc” và các món đồ trang trí Tết.

thời điểm đông mua nhất, nhưng Bạc Lục Ly ngăn cản, vẫn cùng cô chọn từng món.

Anh năm nay Kiều An sẽ ăn Tết ở đây, chỉ ở vài ngày. Vì , cô chuẩn sẵn thứ cho khi rời .

Cô còn dặn kỹ: đêm giao thừa nhớ dán đầy đủ thứ lên nhé.

Trưa, hai ăn ngay tại chợ.

Chiều, họ đến tiệm net.

, tiệm net.

Hôm nay kết quả vòng sơ khảo. Biết vòng hai , chỉ cần tra là .

“Em còn nhớ báo danh ?” Bạc Lục Ly hỏi.

“Nhớ chứ, nhưng em run… Anh tra .” Kiều An , giọng lo.

Bạc Lục Ly bất lực, ép cô, tự tra .

Anh chỉ lướt qua tắt màn hình, sang :

“Tới lượt em.”

“Ơ! Em còn thấy điểm của mà!” Kiều An hét lên.

“Dù thì… đậu .” Bạc Lục Ly đáp.

Kiều An hết cách, đành báo danh của .

Bạc Lục Ly nhanh chóng nhập , cả hai đều hồi hộp như .

Kết quả hiện lên: điểm tối đa là 100, Kiều An 94.

“Em đậu !” Kiều An hét lên, phấn khích.

Bạc Lục Ly xoa đầu cô, dịu dàng:

“Ừ, em giỏi lắm.”

Hai rời khỏi tiệm net, Kiều An vui vẻ suốt dọc đường.

Đi một đoạn, cô mới hỏi:

“Anh điểm tuyệt đối đúng ?”

Câu hỏi như khẳng định.

Bạc Lục Ly gật đầu.

“Trời ơi! Em vui vì điểm tuyệt đối, nhưng gì hết, sợ em ảnh hưởng hả? Em tuy 100, nhưng 94 cũng là giỏi !” Kiều An tức đến mức nhảy dựng, còn véo tai .

Bạc Lục Ly nghiêng đầu, cúi chịu trận, nhận :

“Anh sai , dám nữa.”

Lúc đó, vì điểm của Kiều An, sợ cô thất vọng. Dù cả hai cùng ôn tập, cố gắng nhiều.

Kiều An lầm bầm:

“Bạc Lục Ly! Anh giỏi thì giỏi, nhưng em cũng thua kém! Sau mà còn giấu, em xử luôn!”

“Kiều An, năng cho đàng hoàng nào.”

“Bạc Lục Ly! Bạc Lục Ly! Bạc Lục Ly!”

Con đường rộng thênh thang, phía kéo dài mãi, hoàng hôn buông xuống nơi chân trời.

Hai bóng sánh bước bên , thiết và gần gũi.

Trên là trời, là đất, ở giữa là họ.

Kiều An sẽ ở hai ba ngày, nhiều nhất là ba ngày thôi.

Vì ngày thứ tư là giao thừa, cả họ Đồng và họ Bạch đều sẽ tụ họp ăn cơm đoàn viên, cô nhất định về để cùng ăn tối với gia đình.

________________________________________

Sáng hôm đó, Bạc Lục Ly mua một con gà sống về để món cho Kiều An. khi g.i.ế.c gà xong, thẫn thờ, xử lý tiếp. Đến mức Kiều An mà con gà vẫn đó gì.

Thấy cô đến, Bạc Lục Ly vội dậy:

“Em cứ thu dọn đồ , để xử lý gà.”

lâu nên khi lên, chân loạng choạng.

Kiều An đỡ lấy , lắc đầu:

“Không cần nấu gà , còn nhiều thời gian, ăn tạm gì đó là .”

“Ừ…”

“Anh nhớ chăm sóc bản nhé.”

“Em cũng .” Bạc Lục Ly đáp, giọng bình thản.

nụ vẫn luôn hiện mặt suốt mấy ngày qua giờ biến mất. Kiều An cũng còn vẻ tươi tắn như thường.

Cả hai đều im lặng.

Họ cứ như thế một lúc, thời gian trôi chậm hẳn.

Bạc Lục Ly thở dài, lên:

“Đi thôi, huyện ăn gì đó đưa em sân bay.”

Thị trấn sân bay, đến thành phố lớn.

Kiều An do dự:

“Xa quá, em tự mà…”

“Nghe lời, để đưa em.” Bạc Lục Ly ngẩng đầu, xoa nhẹ lên tóc cô.

Ít nhất, vẫn còn thời gian cùng cô thêm một đoạn.

Kiều An đỏ mắt, gật đầu.

Thế là hai cùng đổi xe, đến thành phố, sân bay.

Đã đến lúc cô , và tiễn cô.

“Vào thôi, còn nhiều thời gian nữa.” Bạc Lục Ly nhẹ, tay khẽ đẩy cô.

Kiều An mím môi, bước trong.

Bạc Lục Ly theo bóng lưng cô, tay siết chặt, móng tay bấm lòng bàn tay.

Đi vài bước, Kiều An bất ngờ , chạy đến ôm chầm lấy , giọng nghẹn ngào:

“Anh, cùng cố gắng nhé. Gặp ở buổi tập huấn, hoặc nhất là cùng trường đại học.”

“Ừ…” Bạc Lục Ly đáp, giọng khàn khàn.

Kiều An buông tay, bước .

thể gọi video, dù thể nhắn tin mỗi ngày, nhưng khoảnh khắc chia tay vẫn thật khó chịu. Ba ngày… thật sự quá ngắn.

Mắt cô đỏ hoe, nhưng đầu .

— Họ sẽ gặp .

— Cả hai đều đang cố gắng, để trở thành phiên bản nhất của khi gặp .

Bạc Lục Ly vẫn đó theo, cho đến khi còn thấy bóng cô nữa.

Không hiểu , chia tay khiến thấy hụt hẫng hơn hẳn. Cảm giác khác với , khi ngoài nhà của Đồng gia đến đón Kiều An.

khác thế nào, cũng rõ.

Mỗi dịp cuối năm, họ hàng bên Đồng gia và Bạch gia đều tụ họp tại nhà Đồng Thương Hành. Năm nay, gia đình Đồng Thương Vũ đến, nhưng một vài vẫn nhắc đến.

“Giai Vận ngoan ngoãn lắm, giờ nông nỗi ?”

“Thương Hành cũng thật là, để con bé trung tâm giáo dưỡng? Làm mất mặt cả nhà!”

“Haiz, cũng tại Thương Vũ và Phượng Nghi chiều con quá…”

Bạch Chỉ Lan thầm nghĩ: may mà Đồng Thương Vũ và Lưu Phượng Nghi mặt.

Đây đều là họ hàng xa, vai vế, nên bà tiện gì, chỉ cho qua.

vẫn thích gây chuyện, bất ngờ hỏi:

“Chỉ Lan, An An về nhà cũ ?”

“Ừ, chắc giờ con bé về thành phố C . Vài hôm nữa sẽ .” Bạch Chỉ Lan mỉm , nhẹ nhàng.

Vừa xong chuyện Đồng Giai Vận, chuyển sang Kiều An:

“Chỉ Lan , chị cũng đừng để con bé cứ về quê hoài. Ở đó mà lưu luyến.”

đó, là vùng quê nghèo nữa, con bé cứ nhớ mãi?”

Bạch Chỉ Lan khó chịu, nụ môi cũng nhạt . Bà đáp:

“An An sống tình cảm. Hơn nữa, con bé chỉ về thăm thôi, về . Gia đình luôn ủng hộ con bé.”

Thấy bà vui, cũng dám thêm. Dù , hiện tại Đồng Thương Hành là tiếng nhất trong họ, ai gây mâu thuẫn.

Lúc , một chị họ của Đồng Thương Hành xuống cạnh Bạch Chỉ Lan, hỏi:

“Chỉ Lan, An An học giỏi hơn cả Thi Đồng và Giai Vận, thật ?”

Vừa , lập tức chen :

“Thật hả? Giai Vận tuy bướng, nhưng học giỏi thật. Thi Đồng thì từng treo biểu ngữ vì điểm cao. An An giỏi hơn cả hai ?”

“Cái …” Bạch Chỉ Lan ngập ngừng.

So với Đồng Giai Vận thì đúng là Kiều An học giỏi hơn. so với Thi Đồng thì…

Lần thi đầu tiên, Thi Đồng hơn. Thi giữa kỳ, Kiều An vượt lên. điểm thi cuối kỳ thì kết quả.

Kiều An thi xong sốt, còn bận ôn thi học thuật. Có khi điểm như mong đợi.

nên trả lời .

lúc đó, Đồng Thương Hành đang trò chuyện với mấy đàn ông, cầm điện thoại bước .

Mặt ông rạng rỡ, miệng tươi, đầy tự hào. Vừa đến nơi ngay:

“Chỉ Lan, điểm thi cuối kỳ của An An . Con bé thứ 5 khối!”

 

Loading...