Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 47: Trở Về

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:19
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng của Bạc Lục Ly nhẹ, gần như thờ ơ. chỉ một câu đơn giản đó thôi, Kiều An cảm nhận sự tự trách trong lòng .

Cô sững , khẽ hỏi:

“Sao tự trách?”

“Anh nên khuyến khích em tham gia cuộc thi. Biết rõ em đang cố gắng đến mức quên cả bản , mà vẫn để em tiếp tục…” Bạc Lục Ly cúi đầu, giấu ánh mắt đầy cảm xúc.

Nghe , Kiều An suýt . Mắt cô đỏ hoe:

“Anh đừng thế, của . Từ giờ trở … bất kể lúc nào, em cũng sẽ cách chăm sóc bản !”

Giọng cô gấp gáp, sợ vì chuyện mà day dứt.

Dù ký ức kiếp phai nhạt, nhưng những gì Đồng Kiều An từng trải vẫn in sâu trong tâm trí cô.

Khi bà mất, Bạc Lục Ly dù đau lòng vẫn cố gắng lo liệu hậu sự. Đồng Kiều An thì suy sụp , khi chôn cất xong, cô cũng đổ bệnh.

Khoảnh khắc cô ngã xuống, ánh mắt hoảng loạn của Bạc Lục Ly như in hằn trong trí nhớ.

Anh gầy đến mức trông như sắp gục, ăn ngủ, chỉ bên giường bệnh của cô. Sau khi mất bà, thể chịu thêm nỗi mất mát nào nữa.

Khi đó, cũng tự trách chăm sóc cho cô.

Năm đó, vì cả hai trở thành “trẻ mồ côi” nên trợ cấp. Anh dùng bộ tiền đó để mua t.h.u.ố.c bổ cho cô.

Sau khi nghiệp cấp hai, Kiều An ngất xỉu một nữa, là trong giờ thể dục, do thiếu dinh dưỡng.

Bạc Lục Ly thức trắng đêm bên cô, hôm quyết định bỏ trường huyện để chuyển sang một trường tư gần nhà.

Anh gom tiền để đưa cô khám, phần còn mua sữa bò gửi đến trường cho cô. Mùa hè năm đó, bắt đầu ở công trường.

Một thiếu niên gầy gò, nhỏ bé, gánh vác trách nhiệm lớn lao như thế.

Lúc , Kiều An hiểu rõ:

Dù cô rời khỏi nhà họ Bạc, dù giờ đây còn lo tiền khám bệnh cho cô, thì vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của cô.

“Anh… em hứa mà.” Kiều An khẽ , nước mắt lưng tròng.

Bạc Lục Ly ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh trở . Anh cô chăm chú:

“Thật ?”

“Thật mà!” Kiều An gật đầu mạnh mẽ.

Cuối cùng, Bạc Lục Ly cũng mỉm , nụ như ánh nắng cơn mưa.

Kiều An thở phào, sang dặn dò :

“Anh cũng sắp thi cuối kỳ , đừng lo cho em nữa. Còn nữa, …”

Cô bắt đầu luyên thuyên, trông khỏe khoắn.

Bạc Lục Ly càng càng dịu dàng, ánh mắt đầy trìu mến, gật đầu ngoan ngoãn mỗi khi cô trừng mắt.

Việc Kiều An trở về nhà họ Đồng là điều .

Nếu cô vẫn ở nhà họ Bạc, đang học cấp ba, thật sự thể chăm sóc cô chu đáo.

Chỉ mới nửa năm, cô đổi nhiều.

Da trắng hơn, tóc còn khô xơ, mặt cũng đầy đặn hơn một chút. Dù vẫn gầy, nhưng còn tiều tụy như .

Tính cách đổi, ngoại hình đổi, cô đang sống .

Nhà họ Đồng chắc chắn sẽ chăm sóc cô thật , để cô khỏe mạnh và sống lâu.

Có lẽ vì cuộc gọi với Bạc Lục Ly, tối hôm đó Kiều An mơ.

Trong giấc mơ, là những ký ức khi còn nhỏ của Đồng Kiều An và Bạc Lục Ly.

chính cô từng trải qua, nhưng trong mơ, cô cảm nhận rõ ràng, như thể chính lớn lên cùng .

Khi mới nhập thể , cô từng tiếp xúc với những ký ức đó.

đó chỉ là ký ức.

Còn trong mơ, chi tiết, cảm xúc đều sống động hơn nhiều.

Trời sáng, Kiều An tỉnh dậy, giường, ánh mắt mơ màng.

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy chính là Đồng Kiều An.

nhanh, ký ức kiếp hiện lên rõ ràng, cô thở nhẹ nhõm.

Cô là Kiều An.

Thật may.

Dù là ký ức nguyên tác, cô bao giờ thấy Đồng Kiều An sai .

Nếu sai, thì cũng là khi tin Bạc Lục Ly mất, cô mới bắt đầu hành xử sai lầm.

sai, Kiều An vẫn thích tính cách của Đồng Kiều An.

Khi Bạc Lục Ly che chở, cô ngưỡng mộ , yêu quý , nhưng cũng sợ mỗi khi nghiêm khắc.

Khi trở về nhà họ Đồng, cô ngưỡng mộ sợ hãi thứ ở đây. Tính cách rụt rè, bảo vệ bản , chính kiến.

Người khác gì, cô nấy, từng nghĩ đến việc con đường riêng.

Kiều An tìm ký ức của , xua tan cảm giác bối rối vì giấc mơ đêm qua, xuống ngủ tiếp.

Cô sẽ bảo vệ bản và Bạc Lục Ly, để bi kịch lặp , cũng để bắt nạt nữa.

tự con đường của , dù phía là giông bão hoa nở rực rỡ, cô cũng sẽ kiên định bước tiếp.

________________________________________

Tại nhà họ Bạch

“Thi Đồng, bà một tin, cháu ?” Bà nội Bạch đầy ẩn ý.

Bạch Thi Đồng ngơ ngác, lắc đầu:

“Tin gì bà?”

Giọng cô mật, hề cách.

Mọi đều thẳng rằng bà nội thương Bạch Thi Đồng, vì cô là con gái. Bà chỉ quý những con gái gả gia đình giàu và con cháu của họ.

Bạch Thi Đồng , sự thật .

Bà nội “ ” với cô là vì ba cô đáng tin, thì nhút nhát, chăm sóc con. Vì thế, bà mới đưa cô về nuôi, cho cô một cuộc sống tử tế.

Nếu bà nội đưa cô về, thì cuộc sống như bây giờ?

Đồng Thương Hành tiêu tiền suy nghĩ, Bạch Hạo thì trách nhiệm, nên nhà họ Đồng cũng chu cấp gì nhiều cho nhà họ Bạch, ngoài những gì bà nội cần dùng.

Cuộc sống ở nhà họ Đồng và nhà họ Bạch khác một trời một vực.

Từ điều kiện sống đến môi trường tiếp xúc, thứ đều khác.

, Bạch Thi Đồng hiểu rõ tâm tư của bà nội, bà thương , nên cô luôn cảm thấy gần gũi với bà.

Bà nội :

“Giai Vận đưa Trung tâm Giáo dưỡng . Tết chắc chắn về nhà.”

Bạch Thi Đồng sững .

Chuyện đúng là mất mặt, nên Đồng Thương Vũ và Lưu Phượng Nghi ngoài. Đồng Thương Hành cũng chủ động kể, vì thế ngoài ai .

“Thật ạ? Đường Linh Thành thật sự cứng rắn ? Cô chú cũng can thiệp gì ạ?” Bạch Thi Đồng hoảng hốt hỏi.

Bà nội gật đầu.

Bạch Thi Đồng hít một , lùi một bước.

Không vì cô lo cho Đồng Giai Vận, mà vì chuyện đưa Trung tâm Giáo dưỡng ở tuổi thật sự đáng sợ.

Đồng Giai Vận vốn là luôn kiêu ngạo!

từng nghĩ, dù Đồng Giai Vận gây chuyện gì, thì vì là nhà họ Đồng, chắc chắn sẽ bảo vệ.

Không ngờ Đường Linh Thành cứng rắn như , mà Đồng Thương Hành cũng can thiệp!

Nếu Đồng Giai Vận còn như thế… thì nếu là cô thì ?

đó Đồng Thương Hành cảnh cáo, dám gì sai nữa, nhưng việc Đồng Giai Vận xử lý thật sự khiến cô sợ.

Bà nội rõ biểu cảm của cô , nghiêm giọng:

“Thi Đồng, bà cháu thông minh, chút tính toán cũng . nhất định điểm dừng. Nếu gây chuyện thể kiểm soát, thì kết cục cũng chẳng khác gì Đồng Giai Vận.”

Đồng Thương Hành bảo vệ Đồng Giai Vận, thì nếu Bạch Thi Đồng gặp chuyện, liệu ông mặt vì cô ?

Ông đối xử với cô là vì cô là cháu của Bạch Chỉ Lan.

Bạch Thi Đồng c.ắ.n môi, chậm rãi gật đầu.

luôn phép sai đường.

trong lòng vẫn thấy bất an.

Trước đây, Đồng Giai Vận khai , chỉ để Kiều An dồn ép.

Giờ Đồng Giai Vận chịu khổ, liệu kéo cô ?

bắt đầu thấy lo lắng.

Nghĩ đến Đường Linh Thành, lòng cô càng rối bời.

Anh… lạnh lùng và dung thứ đến

Bạch Thi Đồng sợ Kiều An chuyện.

Lúc , Kiều An đang ở nhà, ôm mấy cuốn sách luyện vật lý để học.

Khối 11 bắt đầu thi cuối kỳ, còn khối 10 thì giáo viên đang tăng ca để chấm bài, cố gắng thành điểm Tết để gửi về điện thoại phụ .

Những ai thi thì Tết xác định vui nổi.

Câu là của Đường Linh Thành.

Khi , giọng đầy bất mãn. Rõ ràng thi , thuộc nhóm “điểm thấp”.

Kiều An chỉ thấy buồn .

quá lo về điểm thi cuối kỳ của . Chỉ là thời gian vì tập trung cuộc thi học thuật nên lơ là, đặc biệt là môn tổng hợp xã hội, chắc cao.

cô luôn xác định sẽ chọn tổ hợp khoa học tự nhiên. Sau khi học kỳ kết thúc, sẽ phân ban, bắt đầu tăng tốc để chuẩn cho kỳ thi đại học.

May mà điểm tổng hợp xã hội dù xuất sắc, cũng đến mức tệ.

Cô lật sang trang tiếp theo, tiếp tục học.

“An An!” Giọng Bạch Chỉ Lan vang lên từ nhà.

Kiều An gấp sách , cầm bình giữ nhiệt xuống ăn cơm.

Đồng Kiều Bác cũng về.

Phải rằng, khi khối 11 thi xong các môn khoa học, lịch học nhẹ hẳn. Ít nhất buổi tối thi nữa.

Chỉ còn Ngữ văn, Toán, Tiếng Anh và môn tổng hợp.

“Anh về , hôm nay thi ?” Kiều An hỏi.

Đồng Kiều Bác xuống, cầm bát cơm ăn như thể đói lắm .

Nghe Kiều An hỏi, ăn :

“Cũng tạm. đề đúng là quá “ác”. Trước đây thi giữa kỳ với thi tháng thì dễ, cuối kỳ chuyển sang chế độ “địa ngục” thế !”

Đồng Thương Hành đang múc canh cho Kiều An, liếc một cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-47-tro-ve.html.]

“Đó là để dằn mặt mấy đứa trẻ tự tin quá mức. Xem còn dám vênh váo nữa .”

“Ba! Con bao giờ vênh váo !” Đồng Kiều Bác phản ứng ngay.

Đồng Thương Hành hừ một tiếng:

“Không vênh váo? Trước đây đòi tiền thưởng ầm ĩ là ai? Lần mà thi thì khỏi mơ tiền lì xì Tết.”

Đồng Kiều Bác: “…”

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , Kiều An nhịn bật .

Đồng Kiều Bác liếc cô một cái, ngượng ngùng gãi đầu, sang Đồng Thương Hành, miệng còn cứng nhắc:

“Vậy… nếu con thi , ba cho con mua máy chơi game nhé?”

“Con nghĩ nhỉ? Năm là lên lớp 12 , còn máy chơi game gì nữa?” Đồng Thương Hành trừng mắt, “Đổi sang phần thưởng khác .”

Đồng Kiều Bác xụ mặt: “Thì… đến lúc đó tính…”

Đồng Thương Hành để ý đến nữa, sang Kiều An, mỉm :

“An An cũng , thi sẽ thưởng. Hơn nữa học kỳ An An tiến bộ rõ rệt, nên dù kết quả thế nào cũng thưởng!”

Thật ông lo Kiều An sẽ thi .

Cũng dễ hiểu thôi, kỳ thi vì bận thi đấu Vật Lý nên tập trung nhiều, đúng ngày thi cuối thì cảm, thi xong còn phát sốt…

Trong mắt khác, thi là chuyện bình thường.

Kiều An chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Sự quan tâm của ba , cứ vui vẻ nhận lấy là nhất.

Quả nhiên, Đồng Thương Hành liền vui vẻ tươi.

Bạch Chỉ Lan gắp thức ăn cho cô, :

“An An mấy năm ăn Tết bên ngoài, năm nay cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ. Đến Tết mua thêm pháo hoa, để hai em bờ hồ chơi cho vui.”

Kiều An sững , đó chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng thoáng ngẩn ngơ.

Tết Nguyên Đán…

Năm nay chắc Bạc Lục Ly sẽ đón Tết một .

Nhà họ Bạc ở thôn họ hàng thích, nhiều lắm cũng chỉ vài hàng xóm bụng mang ít thức ăn cho. để ăn Tết chung thì , vì trong mắt nhiều bảo thủ trong thôn, nhà họ Bạc coi là “xui xẻo”.

Mấy năm , Kiều An đón Tết cùng Bạc Lục Ly. Hai gì nhiều, gánh vác cuộc sống, đến cuối năm thật sự chẳng chuẩn bao nhiêu.

ít còn .

Năm nay thì khác, gì… cũng chỉ một .

Kiều An rõ, năm nay cô thể cùng Bạc Lục Ly đón giao thừa. Đây là năm đầu tiên cô về Đồng gia, thứ đều chuẩn từ sớm, còn Bạc Lục Ly… chắc chắn cũng sẽ đồng ý.

Vì mang nhiều tâm sự, cô ăn khá chậm.

Đến khi cả nhà ăn xong, Kiều An suy nghĩ mở miệng:

“Ba …”

Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan cô, ánh mắt chút thắc mắc.

“Con ngày mai về… về huyện M một chuyến.” Thấy ánh mắt hai đổi, cô vội vàng thêm: “Con chỉ ở đó hai, ba ngày thôi, sẽ về ngay!”

Bạch Chỉ Lan do dự, sang chồng.

Đồng Thương Hành nghĩ một chút :

“Được, về thì cứ về . Để ba đặt vé máy bay cho con.”

“Cảm ơn ba! Cảm ơn !” Kiều An mỉm , đôi mắt cong cong, tâm trạng như hẳn nhẹ .

Cô đặt đũa xuống, chào vui vẻ lên lầu thu dọn đồ đạc.

Nhìn bóng lưng cô cũng đủ tâm trạng lúc đến mức nào.

Trên bàn cơm, Bạch Chỉ Lan mới lo lắng :

“Để con bé một về đó …”

Đồng Thương Hành khẽ thở dài:

“Trước giờ 15 năm con bé đều như thế. Sau khi bà nội nhà họ Bạc mất, con bé với Bạc Lục Ly cũng sống nương tựa hai năm. Cậu chắc chắn sẽ chăm sóc cho An An. Hơn nữa cũng chỉ vài ngày, An An còn nhỏ nữa.”

Bên cạnh, Đồng Kiều Bác bỗng :

“Đợi con thi xong, con thể đón em về.”

Đồng Thương Hành gật đầu đồng ý.

---

Huyện M mùa đông lạnh giá. Huyện thành tuy sâu trong núi, nhưng cũng chẳng nơi phồn hoa gì.

Trường cấp ba huyện xem như nổi tiếng nhất trong vùng, tập trung hầu hết học sinh giỏi của huyện và vùng lân cận.

Hôm nay kết thúc kỳ thi cuối học kỳ lớp 11.

Trời lạnh, trưa tuyết, nhưng đến khi thi xong thì bắt đầu tuyết rơi lất phất. Đến tối chắc sẽ trận tuyết lớn.

Sau khi nộp bài, dọn dẹp lớp học, trường liền tan học.

Học sinh mặc đồng phục huyện trung, từng nhóm túa ngoài cổng.

Bạc Lục Ly giữa dòng , bước chậm rãi, cõng chiếc cặp cũ, sắc mặt bình thản, chút cảm xúc.

Một nhóm nữ sinh thì thầm xô đẩy về phía .

Một cô gái đẩy mặt Bạc Lục Ly, đỏ mặt, run run chìa một lá thư:

“Bạc… Bạc Lục Ly…”

Anh thậm chí liếc qua, thản nhiên tránh sang một bên.

Cô gái đỏ bừng cả mặt.

Không xa đó, một nữ sinh nổi bật đang cả đám bạn vây quanh, thấy thì nhướng mày nhẹ.

bỏ mặc , bước nhanh đến:

“Này, Bạc Lục Ly, tuyệt tình ?”

Bạc Lục Ly khẽ nhíu mày, chỉ liếc cô một cái cũng thẳng.

Nữ sinh dậm chân, nhưng chẳng giận thật, vì… quen .

Vài nam sinh theo, một khoác vai , trêu:

“Này, học thần, bông hoa cao lãnh thế , quá lạnh lùng ?”

Bạc Lục Ly rùng vai, liền rút tay .

Anh :

quen các bạn .”

Không để ý chính là cách xử lý nhất. Dù mở miệng thì cũng là từ chối, nhiều chỉ phí thời gian.

“Ôi trời! Anh Ly, mấy cô gái thì thôi, nhưng hoa khôi lớp bên, Trần Tuyết, thích từ lâu , cũng bảo quen ?!” Người hét lên khoa trương.

Bạc Lục Ly vẫn lắc đầu: “Không quen.”

Trong đầu thoáng nghĩ, nếu bây giờ gọi video cho Kiều An, chắc cô sẽ lo lắng đường trong tuyết an .

Để chút nữa lên xe gọi cho cô.

Cũng hiểu cô bé lo lắng cho như , nghĩ đến mà thấy buồn .

Anh nghĩ hờ hững đáp.

Một nam sinh khác trêu:

“Học thần nhà là hoa lạnh lùng bậc nhất trường , từ lớp 10 đến lớp 12, nữ sinh thích thể xếp vòng quanh trường đó!”

“Chuẩn! Học kỳ còn bầu là nam thần trường, danh hiệu quá xứng đáng!”

“Anh Ly trong mắt chỉ học tập, hề yêu đương sớm, ha ha!”

Bạc Lục Ly để tâm, lấy điện thoại bật máy, thấy tin nhắn của Kiều An:

【 Anh thi xong ? 】

Khóe môi khẽ cong lên.

Bên cạnh, mấy nam sinh ồn ào:

“Trời ơi! Nam thần kìa!!”

“Má ơi, chụp thì lắm, mấy nữ sinh chắc phát cuồng luôn!”

“Này, Ly, đang xem gì đó?”

“Tin nhắn của ai ?!”

Bạc Lục Ly nhanh chóng trả lời:

【 Ừ, lát nữa gọi cho em 】

Rồi cất điện thoại , để ai thấy tin nhắn.

còn lẩm bẩm:

“Anh Ly còn giấu kìa… Nhà nghèo thế, điện thoại xịn như …”

Bạc Lục Ly chỉ khẽ đáp:

“Người khác tặng.”

Rồi gì thêm.

Sau lưng, Trần Tuyết cùng vài bạn nam nữ theo, quá gần, cũng quá xa.

Có hai nam sinh thì thào:

“Tiểu Tuyết, Bạc Lục Ly chảnh quá đấy!”

, nhà nghèo thế mà còn kiêu, thích ở điểm nào ?”

Chưa kịp trả lời thì cô bạn khác chen :

“Cậu trai quá chứ . Các từng gặp ai hơn ? Hơn nữa thành tích thì khỏi bàn, luôn vượt xa thứ hai cả chục điểm, đề khó cũng gần như tuyệt đối. Thành tích thế , ngay cả ở thành phố lớn cũng thuộc top đầu!”

“Chuẩn đó, càng lạnh lùng càng khí chất, đúng chuẩn nam thần. Tiểu Tuyết chuẩn ghê.” Một nữ sinh khác đỏ mặt phụ họa.

Tuổi , thích một để ý đến điều kiện gia đình, chỉ cần rung động là đủ.

Cậu con trai vẫn phục:

mà, cứ lạnh như băng, chẳng để ý ai, thích cũng vô ích thôi!”

Trần Tuyết trừng mắt:

“Không cần lo!”

“A, các kìa, cổng trường gì mà đông thế?” Một tò mò cổng.

Cả nhóm cũng ngẩng lên .

Cùng lúc đó, nam sinh bên cạnh Bạc Lục Ly kéo áo , chỉ về phía cổng:

“Ôi trời, Ly, mau xem! Tiểu tiên nữ kìa!”

Cậu phấn khích kéo mãi, Bạc Lục Ly mới lơ đãng ngẩng đầu .

Chỉ thoáng liếc một cái… mà ánh mắt dừng rời.

 

Loading...