Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 46: Xứng Đáng

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:18
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng của Lưu Phượng Nghi vang lên to, đầy đau khổ.

Kiều An và Bạch Chỉ Lan đều giật , nhưng Kiều An nhanh chóng lấy bình tĩnh, tiếp tục chậm rãi uống từng ngụm canh nóng.

Bát canh đầu bếp nấu kỹ, thơm ngon, hề ngấy, uống thấy dễ chịu. Hơi ấm từ miệng lan xuống tận bụng, khiến cả cô thấy ấm áp, dễ chịu đến mức chỉ dài nghỉ ngơi.

Đồng Thương Hành cau mày, nhịn lên tiếng:

“Em nhỏ thôi, rõ ràng .”

Lưu Phượng Nghi hạ giọng một chút, nhưng vẫn nức nở:

“Anh cả, Giai Vận thích thằng bé nhà họ Đường như , thế mà nó điên lên, thuê luật sư, thu thập bằng chứng, kiện tụng! Giờ thì đây, Giai Vận sắp đưa Trung tâm Giáo dưỡng !”

Dù lời bà rối, nhưng trong nhà đều hiểu.

Rõ ràng chuyện Đường Linh Thành kiện Đồng Giai Vận kết quả, cô sẽ đưa Trung tâm Giáo dưỡng.

Lưu Phượng Nghi chấp nhận chuyện đó, nên đến cầu xin Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan giúp đỡ.

“Bao lâu?” Đồng Thương Hành hỏi.

“Một năm! Cả một năm trời!” Lưu Phượng Nghi gào lên, nước mắt tuôn như suối.

Kiều An hiểu rõ, nếu chỉ một năm thì chắc là do phía Đường Linh Thành thu thập đủ bằng chứng. Chứ những chuyện Đồng Giai Vận trong mấy năm qua, chính cô cũng chắc nhớ hết.

Lưu Phượng Nghi lau nước mắt :

“Anh chị cũng là chứng kiến Giai Vận lớn lên. là con bé bướng, nhưng gia đình em dạy dỗ , giờ nó ngoan lắm, dám bậy nữa. Chỉ là mâu thuẫn giữa bạn bè thôi, gây tổn thương gì nghiêm trọng.

Sao thằng bé nhà họ Đường nhẫn tâm đến mức bắt Giai Vận Trung tâm Giáo dưỡng? Con bé xinh xắn như , đó sống nổi một năm? Cả đời nó coi như xong !”

Nghĩ đến con gái đang ngất ở nhà, Lưu Phượng Nghi c.ắ.n răng, quỳ xuống:

“Anh chị, em xin hai , cứu Giai Vận với!”

Đồng Thương Hành lạnh giọng:

“Chúng cứu kiểu gì? Đây là do chính con bé gây , và là nhà họ Đường truy cứu trách nhiệm.”

Lưu Phượng Nghi vội :

“Anh chị mối quan hệ với nhà họ Đường, chỉ cần một câu, họ nhất định sẽ . Đến lúc đó em sẽ đưa Giai Vận thành phố H, thật xa!”

Bạch Chỉ Lan do dự, lẩm bẩm:

“Trung tâm giáo dưỡng …”

Nếu Giai Vận đó thật, thì cuộc đời cô bé coi như hủy hoại.

Thấy Bạch Chỉ Lan vẻ mềm lòng, Lưu Phượng Nghi vội vàng tiếp:

“Chị dâu! Giai Vận còn nhỏ như trung tâm giáo dưỡng, thật sự quá đáng thương! Chị cũng là chứng kiến con bé lớn lên, xin chị giúp nó!”

Đồng Thương Hành nghiêm giọng:

“Không chúng thấy Giai Vận đưa đó, nhưng cô thử những việc con bé xem. Nó cần dạy dỗ nghiêm túc! Cô nó đáng thương, những đứa trẻ khác nó bắt nạt thì ? Như An An nhà , con bé gì để Giai Vận gây sự ?”

Kiều An từng chủ động gây chuyện với Đồng Giai Vận, cũng liên quan gì đến Đường Linh Thành. Vậy mà Đồng Giai Vận vẫn lao định đ.á.n.h cô.

Hôm đó nếu mặt đất bằng phẳng, Kiều An ngã một cái nhẹ, thì chuyện gì xảy !

Nghĩ đến đó, Bạch Chỉ Lan lập tức đổi thái độ, Lưu Phượng Nghi :

, An An lúc đó chẳng cũng đáng thương ? Chuyện của Giai Vận chúng can thiệp . Nếu cô thật sự xin, thì gặp nhà họ Đường.”

An An sức khỏe vốn yếu, Đồng Giai Vận bắt nạt như , chỉ một trận cảm nhẹ cũng khiến cả nhà lo sốt vó. Nếu hôm đó xảy chuyện thật, chắc bà kiềm tay với Giai Vận.

Nói xong, Bạch Chỉ Lan sang Kiều An, dịu dàng hỏi:

“An An, con uống thêm chút canh ? Hay lên phòng nghỉ một lát nhé?”

Bà đưa tay sờ trán Kiều An để kiểm tra nhiệt độ.

Kiều An lúc , khẽ lắc đầu.

Hôm nay mềm lòng, ngược còn bảo vệ cô.

“Anh cả, chị dâu!” Lưu Phượng Nghi gào lên.

lúc đó, một giọng vang lên từ cửa:

“Dì Lưu, cần cầu xin ai cả. Đồng Giai Vận chịu trách nhiệm cho những gì . Đó là cách duy nhất để chuộc .”

Giọng Đường Linh Thành lạnh lẽo đến cực điểm.

Cậu thiếu niên vốn luôn kiêu ngạo, giờ đây ánh mắt sắc lạnh.

Vừa thấy giọng , Lưu Phượng Nghi định giơ tay đánh, nhưng Đồng Thương Hành hiệu, Bạch Chỉ Lan và mấy cô giúp việc lập tức giữ bà , để bà tay.

gào lên:

“Đường Linh Thành! Cậu sống tử tế ! Giai Vận thể sai với khác, nhưng từng ! Con bé thích như , nếu vì thích thì…”

Đường Linh Thành cau mày, cắt ngang:

“Chính vì cái kiểu “thích” đó mà cô những chuyện như , khiến thấy ghê tởm. Nếu quyền lựa chọn, dì nghĩ thích ? Chỉ vì chuyện với khác, cô liền bắt nạt. Chỉ vì với ai đó, cô liền tìm cách chèn ép. Dì Lưu, dì nên để cô dạy dỗ nghiêm túc.”

Cậu dừng , hít một sâu:

“Dì nghĩ cô gây chuyện lớn? những tổn thương tâm lý mà cô gây cho các bạn nữ khác là chuyện cả đời. Nếu đủ bằng chứng, thì cô tù 5 đến 10 năm . Và vẫn sẽ một câu: Xứng đáng.”

“Aaaa!” Lưu Phượng Nghi như phát điên, chỉ lao đ.á.n.h Đường Linh Thành.

Trong lòng bà , ngoài sự căm hận, còn là nỗi hối hận. Lúc nên vì thấy nhà họ Đường giàu mà ủng hộ con gái theo đuổi Đường Linh Thành.

Giờ thì bà chẳng quan tâm đến gia thế danh tiếng nữa, chỉ mong con gái từng quen .

Đường Linh Thành mím môi, thêm gì.

Kiều An, từ nãy giờ vẫn im lặng uống nước, khẽ thở dài nhẹ giọng :

“Cô Hai, Giai Vận vẫn còn sống mà, đúng ?”

Câu khiến cả phòng sững .

Lưu Phượng Nghi, Đồng Thương Hành, Bạch Chỉ Lan và cả Đường Linh Thành đều sang cô, hiểu cô đang gì.

Lưu Phượng Nghi lấy tinh thần, lập tức trừng mắt:

“Ý cháu là em họ cháu c.h.ế.t ?! Kiều An, cháu thể nhẫn tâm như !”

Biết Đường Linh Thành sẽ tha cho Đồng Giai Vận, giờ bà bất chấp tất cả.

Kiều An lắc đầu, nghiêm túc bà:

“Cô còn sống, nghĩa là vẫn cơ hội . Nếu vạch mặt sớm, cứ để cô tiếp tục như , cô nghĩ xem hậu quả sẽ ?”

Lưu Phượng Nghi sững .

Kiều An tiếp tục , giọng bình tĩnh nhưng đầy lý lẽ:

“Ban đầu, cô chỉ c.h.ử.i bới khác. Sau đó là tin nhắn đe dọa, bịa chuyện, kéo bắt nạt tập thể, khóa cửa nhà vệ sinh… Hành vi của cô ngày càng nghiêm trọng, càng lúc càng nguy hiểm. Nếu phát hiện kịp thời, chắc chắn sẽ gây những hậu quả thể cứu vãn.”

Kiều An ngừng một chút tiếp:

“Người suy nghĩ lệch lạc thì nguy hiểm chẳng khác gì kẻ sát nhân. Đồng Giai Vận ngoài thì bình thường, nhưng bên trong quá cố chấp và méo mó. Nếu dạy dỗ nghiêm túc, sẽ còn gây hậu quả tệ hơn bây giờ nhiều .”

Giọng Kiều An bình tĩnh, thậm chí chút tiếc nuối.

Chính vì thế, trong phòng đều như cuốn theo. Ngay cả Lưu Phượng Nghi cũng bất giác thấy sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-46-xung-dang.html.]

Thật , Kiều An chỉ đang sự thật.

Trong nguyên tác, kết cục của Đồng Giai Vận còn thê t.h.ả.m hơn Kiều An.

So với những gì thể xảy , thì kết quả hiện tại là nhẹ, ít nhất cô vẫn còn sống.

Lưu Phượng Nghi gì, ngây .

Ngoài cửa, Đồng Thương Vũ bước , mắt đỏ hoe. Ông với Lưu Phượng Nghi bằng giọng khàn khàn:

“Đi thôi, Giai Vận còn chuẩn . Đừng ở đây lâu quá.”

Nói ,aoong đưa tay kéo bà .

Lưu Phượng Nghi phản kháng, ánh mắt mất ánh sáng, trông như già cả chục tuổi, lặng lẽ rời khỏi nhà cùng chồng.

Bóng hai khuất dần, dáng vẻ mệt mỏi.

Kiều An thở dài trong lòng. Cô họ đang đau khổ, nhưng cô thấy thương hại.

Những chuyện Giai Vận gây là vì cha cách dạy con.

Cả nhà chỉ một đứa con gái, nấy, khiến cô nghĩ rằng chỉ cần thì ai thể ngăn cản.

Cha thì mải mê sự nghiệp, tuy quan tâm nhưng quá nuông chiều.

Chính cách nuôi dạy đó tạo nên tính cách sai lệch, dẫn đến hậu quả hôm nay.

Đồng Thương Hành cũng thở dài, gì.

Bạch Chỉ Lan nắm lấy tay áo chồng, giọng lo lắng:

“Thương Hành… nghiêm khắc hơn với hai đứa nhỏ.”

Nếu con cái hư hỏng, cha đau lòng nhất.

Đồng Thương Hành bất lực, vỗ nhẹ tay vợ:

“Em còn lo gì tính cách của An An? Kiều Bác tuy ngạo nghễ, nhưng chính trực, lo.”

Bạch Chỉ Lan nghĩ một lúc mới yên tâm.

Khi hai đang trò chuyện, Đường Linh Thành bước đến bên Kiều An, giọng đầy lo lắng:

“Cậu thấy ?”

“Ừ, .” Kiều An đáp nhẹ.

Nghe , Đường Linh Thành thở phào.

Cậu Kiều An sốt tối qua, vội chạy đến, ngờ gặp đúng lúc Lưu Phượng Nghi đến gây chuyện.

Giờ thấy hối hận, hôm qua lẽ nên ép cô khám bác sĩ.

Cậu cô gái mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái, lẽ vì da trắng nên đôi mắt càng nổi bật, trông cô yếu ớt và mỏng manh.

, Kiều An vẫn giữ lưng thẳng, ánh mắt đầy kiên định.

Tính cách của cô trái ngược với vẻ ngoài.

Đường Linh Thành kiềm , đưa tay xoa nhẹ đầu cô, giọng dịu dàng:

“Sau nhớ ăn uống đầy đủ, thấy mệt thì uống thuốc, đừng suốt ngày ở nhà học bài, ngoài chơi một chút cũng .”

“Biết …” Kiều An đáp, giọng nhỏ nhẹ.

Cử chỉ của tự nhiên, lời dặn dò cũng vô thức mang theo sự quan tâm đặc biệt, ánh mắt thì đầy trân trọng.

Kiều An nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Rạng Sáng đang lo cho cô.

bên cạnh, Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan thì sững .

Bạch Chỉ Lan theo phản xạ sang chồng.

Đồng Thương Hành ho nhẹ, :

“Trời cũng tối , An An lên phòng nghỉ . Linh Thành ăn cơm hãy về ?”

“Không cần , con về luôn ạ.” Đường Linh Thành , Kiều An dì Bạch đưa lên lầu mới rời khỏi nhà họ Đồng.

Sau khi đưa Kiều An lên phòng, Bạch Chỉ Lan vội xuống lầu, giọng gấp gáp:

“Thương Hành, thấy Linh Thành là…”

Đồng Thương Hành gật đầu:

“Anh cũng thấy . hình như thằng bé nhận , An An thì càng để ý. Con bé còn hiểu chuyện, cứ giả vờ .”

Bạch Chỉ Lan gật đầu, nhưng vẫn trầm ngâm.

Một lúc , bà :

“Linh Thành cũng là đứa trẻ lớn lên. Sau nếu hai đứa tình cảm, thì cũng là một cặp đôi.”

“Đẹp cái gì mà !” Đồng Thương Hành phản bác ngay,

“Thằng nhóc đó lăng nhăng, xứng với An An nhà !”

Bạch Chỉ Lan bất lực:

“Vậy thấy ai mới xứng?”

Không hiểu , trong đầu Đồng Thương Hành hiện lên ánh mắt sắc lạnh của Bạc Lục Ly.

Ông lắc đầu:

“Không ai xứng cả! Anh nuôi con bé cả đời, để con bé mãi là cô con gái nhỏ của !”

Bạch Chỉ Lan: “…”

Bà chỉ lắc đầu:

“Rồi , miễn vui là .”

thì tụi nhỏ còn nhỏ, chuyện yêu đương để , giờ học hành vẫn là quan trọng.

Tối hôm đó, Kiều An hồi hộp gọi điện cho Bạc Lục Ly.

Anh máy, mà gọi bằng video.

Kiều An vội xoa mặt, cố cho trông hồng hào hơn một chút.

Khi kết nối xong, cô tươi rói:

“Anh!”

Trên màn hình, Bạc Lục Ly vẫn như khi, chỉ là đôi mắt thâm.

Thấy nụ rạng rỡ của cô, ánh mắt lạnh lẽo của lập tức dịu , trở nên ấm áp.

“Em sốt bao nhiêu độ?”

“Chưa tới 37, em thật mà!” Kiều An vội , còn nghiêng đầu chứng minh khỏe.

Bạc Lục Ly cô, khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng tràn đầy nhẹ nhõm.

Anh mím môi, :

“Là sai.”

 

Loading...