Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 45: Phát Sốt

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:17
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều An chẳng quan tâm Bạch Thi Đồng đang nghĩ gì. Thật , dù thì cô cũng chẳng để tâm.

Bạc Lục Ly đúng: cách nhất để đối phó với kiểu như Bạch Thi Đồng là... mặc kệ. Cứ để cô tự tung tự tác. Quả nhiên, điểm của Bạch Thi Đồng đang tụt dần, mà cô thì vẫn nhận tình hình của đang tệ đến mức nào.

Trong khi đó, Kiều An cả đống việc . Mỗi ngày cô đều ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ và cuộc thi học thuật, đến mức chỉ mong thể phân hai.

bao giờ để tâm đến khác, chỉ tập trung việc cải thiện bản . Với cô, đó mới là điều quan trọng nhất.

Lần tham gia thi học thuật, nhiều đ.á.n.h giá cao Kiều An. Thậm chí vài giáo viên khi thấy cô ôn tập cũng chỉ thở dài.

cô vẫn kiên định, hề d.a.o động.

Ngày thi sơ khảo rơi cuối tuần. Ban đầu, Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan định cùng để động viên, nhưng Kiều An từ chối. Cô thấy chỉ cần chú Hình đưa là đủ, cần lớn theo.

Hai suy nghĩ một chút cũng đồng ý, vì họ sợ nếu cùng khiến Kiều An áp lực hơn, ảnh hưởng đến kết quả.

Kiều An một mang theo dụng cụ thi đến trường. Thật cô cũng lo, vì đây là đầu tham gia thi học thuật. Dù chuẩn kỹ lưỡng, trong lòng vẫn thấy hồi hộp.

Cho đến khi thấy đề thi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Không dễ, nhưng cũng quá khó để hiểu gì.

Kiều An hít một thật sâu, lập tức tập trung bài. Trong phòng thi, từng giây đều quý giá.

________________________________________

Tại nhà họ Đường

“Dì Uyển Du ơi, Linh Thành dậy ạ?”

Đồng Kiều Bác bước nhà họ Đường hỏi. Nếu Đường Linh Thành còn dậy, sẽ lôi khỏi giường.

Không ngờ hỏi xong, thấy mặt dì Uyển Du kỳ lạ.

“Có chuyện gì ạ?” Đồng Kiều Bác tò mò.

Dì Uyển Du đáp: “Linh Thành... đang ôn bài trong thư phòng lầu.”

“Gì cơ?” Đường Kiều Bác sốc nặng.

Không chỉ Đường Kiều Bác, ngay cả dì Uyển Du cũng thấy bất ngờ. Sáng nay, Linh Thành dậy sớm, còn vì giường dễ gây buồn ngủ nên chuyển sang thư phòng học.

Thật sự là... chuyện lạ như mặt trời mọc từ phía tây.

Kiều Bác lao lên lầu, xông thư phòng: “Sáng sớm mà ôn bài? Cậu ?”

Từ đến nay, ngay cả kỳ thi giữa kỳ Đường Linh Thành cũng chẳng thèm ôn bài.

Đường Linh Thành vẫn đang xem ghi chú, giọng yếu ớt: “Có chuyện gì ? Không thì đừng phiền học.”

Đồng Kiều Bác sờ trán , giọng đầy nghi ngờ: “Không sốt ? Có ba ép học ? Thi thì thưởng gì? Hay thi dở thì cắt tiền tiêu vặt?”

Đường Linh Thành hất tay , bực bội lấy sách giáo khoa đối chiếu với ghi chú:

“Không . tự ôn tập.”

Đồng Kiều Bác: “…”

là chuyện lạ đời!

Đường Linh Thành ngoài cửa sổ. Hôm nay trời , tuyết rơi nhẹ, nhưng đóng thành lớp, mặt đất thì ướt sũng.

Cậu : “Kiều An chắc đang thi .”

“Ừ, hôm nay là sơ khảo. Thứ ba là thi cuối kỳ. An An dạo bận lắm.” Kiều Bác cảm thán,

“Con bé giỏi thật. Cường độ học thế mà vẫn chịu . Không hiểu em mê học đến !”

Trong khu , trẻ con cũng nhiều, nhưng vì gia đình khá giả nên đa phần chú trọng học hành. Dù thì tương lai của họ cũng sắp đặt thỏa.

Kiều An là duy nhất cắm đầu học hành nghiêm túc như .

Đường Linh Thành mím môi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Rõ ràng Kiều An nhỏ tuổi hơn , nhà ở ngay bên cạnh, hai còn cùng bàn. Vậy mà thấy cô xa cách đến thế?

Đường Linh Thành nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ, tiếp tục học bài.

Đồng Kiều Bác cũng phiền nữa, về nhà, cảm thấy chán, cũng lôi sách học theo.

Em gái giỏi như , trai thì cũng thể quá kém !

________________________________________

Kiều An bước khỏi phòng thi, bên ngoài tuyết bay lất phất. Vừa rời khỏi nơi máy sưởi, cô lập tức cảm nhận cái lạnh thấm da thịt, vội kéo áo khoác kín .

Cô lấy điện thoại từ cặp , mở máy, gửi tin nhắn cho Bạc Lục Ly.

[Chắc cũng thi xong nhỉ.]

Gửi xong, cô hà tay nhét tay túi áo.

Từ xa, giữa dòng khỏi phòng thi, một cô và mỉm .

Đó là một bạn gương mặt dễ , quá nổi bật. So với vẻ lạnh lùng của Bạc Lục Ly, ánh sáng rực rỡ của Đồng Kiều Bác sự kiêu ngạo của Đường Linh Thành thì đều kém hơn.

trông sạch sẽ, tạo cảm giác dễ chịu.

Kiều An bất ngờ.

Rồi cô cũng mỉm đáp .

— Là Tề Thịnh Vinh.

Hai từng chuyện, nhưng như quen từ lâu.

Phía , một nam sinh kéo tay Tề Thịnh Vinh, hỏi:

“Nè Thịnh Vinh, đang gì thế?”

Tề Thịnh Vinh thu ánh mắt , nhẹ:

“Đối thủ của .”

“Gì cơ? Nhị Trung á? Cậu coi học sinh Nhị Trung là đối thủ thật ? nhớ nhì khối tự nhiên mà, đây còn Bạch Thi Đồng là nhân vật nổi bật, giờ bảo cũng chẳng gì.”

Cậu rõ ràng rành về trường Nhị Trung.

Tề Thịnh Vinh khẽ:

“Đối thủ của mấy đó. Đừng coi thường Nhị Trung, nhiều nhân tố bất ngờ lắm.”

Nói , hai trò chuyện xa.

Kiều An để ý đến họ vì điện thoại cô rung lên, Bạc Lục Ly gọi video. Cô vội đeo tai , giơ điện thoại lên nhận cuộc gọi.

“Anh!”

Trên màn hình hiện lên gương mặt Kiều An rạng rỡ, nụ tươi tắn, đôi mắt cong cong.

Bạc Lục Ly đang suy nghĩ đủ thứ, cộng thêm cái lạnh từ tuyết rơi xung quanh, nhưng chỉ cần thấy nụ , thứ như tan biến.

Kiều An tròn mắt:

“Oa, tuyết rơi to thật! Chắc Trường Minh Sơn tuyết dày cả chục phân !”

Trường Minh Sơn là ngọn núi gần ngôi làng nơi Kiều An và Bạc Lục Ly lớn lên. Mỗi mùa đông, tuyết ở đó luôn dày đặc.

Bạc Lục Ly kìm , mỉm dịu dàng:

“Đợi thi xong, về chụp ảnh cho em.”

“Quá tuyệt!”

“Hôm nay thi thế nào?” Bạc Lục Ly hỏi, nhưng vẻ mặt hề lo lắng.

Quả nhiên, Kiều An gật đầu, ngẩng cằm lên. Có thể thấy tâm trạng cô . Kiểu biểu cảm cô hiếm khi thể hiện khác, chỉ khi chuyện với Bạc Lục Ly mới thoải mái như .

“Cũng lắm. Đề quá bất ngờ, mấy câu ban đầu khó nhưng vẫn . À ơi, một câu em chắc lắm…”

Hai cùng bàn luận về đề thi một lúc. Kiều An bài khá .

Bạc Lục Ly :

“Vòng sơ khảo chắc vấn đề gì, nhưng vòng hai và phần thực hành thì chuẩn kỹ. Sắp tới là thi cuối kỳ , tranh thủ điều chỉnh tâm lý, tập trung kỳ thi chính.”

Kiều An gật đầu:

“Anh cũng nhé.”

“Thôi, cúp máy đây. Em nhớ cẩn thận khi đường, tuyết đang rơi, trơn lắm. Về nhà ăn gì đó cho ấm .”

Dù trong mắt vẫn còn chút lưu luyến, Bạc Lục Ly vẫn mỉm . Vừa thi xong, điều đầu tiên nghĩ đến là gọi cho Kiều An.

“Vâng, cũng cẩn thận. Đi đường nhớ chân, qua đường thì quan sát xe cộ, lên xe cũng chú ý an , đừng xe dù!”

Kiều An nghiêm túc dặn dò. Cô luôn lo lắng cho sự an của Bạc Lục Ly, nên lúc nào cũng nhắc nhở vài câu.

Nghe , Bạc Lục Ly nhẹ:

“Biết , lời em.”

Biết đối phương thi , cả hai vui vẻ kết thúc cuộc gọi.

Kiều An tâm trạng phơi phới, bước nhanh về phía xe của chú Hình, bước chân nhẹ tênh.

Bạc Lục Ly thì kéo chặt áo khoác, miệng vẫn nở nụ ấm áp, bước màn tuyết trắng xóa.

________________________________________

Thi học thuật xong, chỉ nghỉ một ngày là đến kỳ thi cuối kỳ.

Kiều An nghỉ ngơi, lao ngay ôn tập. Đây là kỳ thi quan trọng nhất từ khi họ cấp ba, cũng là kỳ thi giá trị cao nhất.

Trường Nhị Trung chú trọng việc khen thưởng học sinh. Chỉ cần thi , chắc chắn sẽ tiền thưởng. Giáo viên cũng đ.á.n.h giá theo kết quả học sinh, nên ai cũng coi trọng kỳ thi .

Học sinh ai dám lơ là.

Vì điểm sẽ gửi thẳng về điện thoại của phụ !

Khối 10 và khối 11 thi lệch . Khi khối 10 thi thì khối 11 và 12 vẫn học bình thường.

Kiều An và các bạn thi trong ba ngày, chín môn, thời gian cực kỳ gấp rút. Ai cũng căng thẳng, dám lơ là dù chỉ một phút.

Đề thi khá khó. Nhiều học sinh bài tuyệt vọng.

Khi thi xong, ngay cả Kiều An cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa thái dương, cảm thấy mệt rã rời, cổ họng bắt đầu ngứa.

Cô còn thi thêm một môn học thuật so với các bạn, nên cường độ ôn tập càng cao.

Về lớp, Kiều An dọn bàn mà tay chân rã rời.

“Để cho, tay chân nhỏ xíu thế .”

Đường Linh Thành bước tới, dọn bàn ghế giúp cô.

chuyện thô, nhưng Kiều An ý .

Sau khi xuống, thu dọn sách vở xong, Đường Linh Thành tiến gần.

Kiều An nghiêng mặt tránh .

Đường Linh Thành cô, ánh mắt buồn im lặng.

Kiều An vội :

“Hình như cảm , đừng gần, kẻo lây bệnh.”

Cảm lạnh mùa đông khó chịu.

“Hả? Vậy nghiêm trọng ? Có cần bệnh viện ? Thôi, đến phòng y tế , nào!”

Đường Linh Thành lo lắng, định kéo cô khám.

Thấy sốt sắng như , Kiều An cảm động, nhưng vẫn đẩy tay , lắc đầu:

“Chỉ cảm nhẹ thôi, về nhà uống t.h.u.ố.c là . Giờ còn nhận bài tập, tan học tính .”

Đường Linh Thành nghĩ một chút gật đầu:

“Ừ cũng đúng. tan học nhớ khám nhé!”

“Biết , đừng gần quá, dễ lây lắm.”

sợ. khỏe mà, sợ mấy cái cảm vặt. Chỉ là gầy quá, dễ bệnh. Sau ăn nhiều , sức đề kháng mới chống cảm lạnh.”

Đường Linh Thành luyên thuyên.

Cậu quan tâm thật, nhưng chuyện chẳng dễ chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-45-phat-sot.html.]

Kiều An lườm một cái.

Dù Kiều An kiểu tự khen , nhưng mỗi soi gương, cô vẫn nhận da trắng hơn hẳn từ khi đông. Mấy tháng uống t.h.u.ố.c Đông y cũng giúp cô khỏe hơn, khí sắc hồng hào, cũng gọi là xinh.

Vậy mà Đường Linh Thành bảo cô “gầy trơ xương”!

Cậu gãi mũi, chột .

Thật … Kiều An .

Chỉ là gầy một chút, nên mấy bạn nam gọi cô là “tiên nữ học bá”, kiểu nhẹ nhàng, thanh thoát.

Nhiều nam sinh cũng thích cô lắm.

Đường Linh Thành vẫn nghĩ Kiều An nên ăn nhiều hơn, mập lên một chút sẽ càng xinh.

Kiều An bực hỏi:

“Hồi nãy định gì?”

Đường Linh Thành mới nhớ , đáp:

“Cậu thi thế nào?”

“Cũng .” Kiều An trả lời.

Đường Linh Thành Kiều An bao giờ quá. Cô bảo “” tức là thi .

Cậu cúi đầu, giọng buồn:

thấy thi dở thật. Kỳ điểm cao nhất là giúp ôn thi giữa kỳ. Hai đứa cùng ôn mà thi , còn thì… đúng là kém cỏi.”

Từ một vốn tự tin như Đường Linh Thành mà hai chữ “kém cỏi”, đủ thấy đang thất vọng cỡ nào.

Thấy buồn, Kiều An kìm , an ủi:

“Không , học giỏi nghĩa là giỏi ở mảng khác.”

Đường Linh Thành liếc cô một cái, kiểu “Thôi khỏi an ủi”.

Kiều An bắt đầu nghiêm túc nghĩ xem điểm gì . Ngoài việc ngoại hình , tính cách cũng tệ, thì còn gì nữa nhỉ?

bí.

Thấy cô im lặng, Đường Linh Thành càng cúi đầu, trông như tụt mood tập.

Kiều An chợt sáng mắt:

“Cậu khỏe mạnh mà! Nhìn chỉ mệt là cảm cúm, còn giữa mùa đông chỉ mặc hai lớp áo mà vẫn chạy nhảy như .”

Đường Linh Thành: “…” Ơ cái cũng tính là ưu điểm ?

Kiều An nghiêm túc đếm ngón tay:

“Khỏe mạnh là ưu điểm chứ . Biết học giỏi nhưng năng khiếu kinh doanh thì ? Với thể chất như , thi tuyển học sinh năng khiếu thể thao cũng thể trường đại học xịn đó!”

“Học sinh năng khiếu á?” Đường Linh Thành mắt sáng lên, phấn khích hỏi,

“Vậy thể trường top ?”

“Ừ, thể!” Kiều An gật đầu.

“Vậy định học trường nào?” Đường Linh Thành hỏi, trong lòng đầy hy vọng. Nếu là học sinh năng khiếu, liệu thể học cùng trường với Kiều An ?

Kiều An nghĩ một lúc đáp:

“Chắc là Đại học Kinh Hoa.”

Đường Linh Thành: “…”

Thôi xong.

Cậu cảm thấy dù là học sinh năng khiếu thì cũng khó mà Đại học Kinh Hoa.

Thế là đầu cúi xuống, buồn thiu.

Kiều An hiểu biểu cảm như , khó hiểu.

lúc đó, các thầy cô bắt đầu lớp. Kiều An cũng đang mệt, nên chuyển sự chú ý sang việc khác, chuyện tiếp với Đường Linh Thành.

Thầy cô phát bài tập, phát thêm giấy cam kết an , đó chính thức cho học sinh nghỉ.

Vậy là học sinh khối 10 chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đông! Dù mang về cả đống bài tập lấp kín kỳ nghỉ.

Khối 11 cũng sắp nghỉ, chỉ muộn hơn khối 10 một chút. Còn khối 12 thì gần như nghỉ, học suốt.

Mấy học sinh giỏi khối 12 đúng kiểu “nhân vật truyền thuyết”, hiếm khi thấy mặt. Họ suốt ngày cắm đầu trong lớp.

Thỉnh thoảng học sinh khối ngang qua khu vực của khối 12, cũng thầy cô đuổi .

Mỗi lớp khối 12, chỉ thấy bàn học chất đầy sách, và những cái đầu cắm xuống bàn. Đó là hình ảnh duy nhất về khối 12 mà học sinh khối thể thấy.

Mỗi cảnh đó, học sinh khối 10 đều cảm thấy kính nể.

Nhiều bạn nghỉ là như ngựa hoang thoát chuồng, tung tăng khắp nơi.

Tất nhiên, bao gồm Kiều An.

Có lẽ cơ thể cô vẫn hồi phục hẳn. Ban đầu cô nghĩ chỉ là cảm nhẹ, về nhà uống t.h.u.ố.c là xong, để tâm lắm.

Không ngờ tối đó sốt cao. Đồng Thương Hành lập tức gọi bác sĩ đến. Cả nhà Đồng gia thức trắng đêm lo cho cô. Đến sáng sớm mới hạ sốt, Kiều An mơ màng ngủ .

Bạch Chỉ Lan cô mà rơi nước mắt, đầy vẻ xót xa:

“An An…”

Đồng Thương Hành cũng thức cả đêm, giường mà lòng đau như cắt.

Chiếc giường rộng rãi, Kiều An nhỏ nhắn đó, khuôn mặt áp sát gối, dù đang ngủ vẫn nhíu mày. Mái tóc lòa xòa dính trán, gò má ửng đỏ, đó là nóng mới hạ xuống.

Ngay cả Đồng Kiều Bác cũng cạnh giường, lo lắng cô.

Đồng Thương Hành sang con trai:

“Kiều Bác, tối qua con cũng ngủ , hôm nay xin nghỉ ?”

Đồng Kiều Bác lắc đầu:

“Không ạ, em hạ sốt , con học đây.”

Đồng Thương Hành gật đầu, bảo chú Hình đưa đến trường.

Bạch Chỉ Lan lau nước mắt đầy xót xa:

“An An lúc nào cũng mạnh mẽ, chẳng bao giờ để lộ ngoài. Rõ ràng khỏe, mà hôm qua về nhà vẫn tự uống thuốc, gì cả. Nếu sốt cao đến mức gọi trả lời, chắc cả đêm qua cũng chẳng ai con bé bệnh nặng thế nào!”

thương con, trách con giữ gìn sức khỏe.

Đồng Thương Hành vỗ nhẹ vai vợ, ánh mắt vẫn dõi theo Kiều An giường:

“Con bé quen … từ nhỏ phiền ai. Hồi còn ở nhà họ Bạc, cả nhà tiết kiệm từng đồng để chữa bệnh. Có lẽ từ đó mà con bé hình thành thói quen tự chịu đựng, .”

Nói đến đây, mắt ông cũng đỏ hoe.

Bạch Chỉ Lan ôm chồng, giọng nghẹn ngào:

“Thương Hành… em thật sự với An An. Nếu em quan tâm hơn một chút… nếu em quá tin khác, nếu em m.a.n.g t.h.a.i còn chạy lung tung… thì sức khỏe con bé đến nỗi yếu thế !”

Đồng Thương Hành cố giữ bình tĩnh, để nước mắt rơi. Ông vỗ nhẹ lưng vợ, an ủi:

“Không chỉ của em, cũng sai. Chỉ Lan, chúng thật sự với An An. Từ giờ đối xử với con thật , để con sống hạnh phúc, bình yên.”

Bạch Chỉ Lan gật đầu. Trong lòng bà đầy ơn nhà họ Bạc, và từ đó cũng còn để ý chuyện giữa Bạc Lục Ly và An An nữa.

Hồi nhỏ, sức khỏe An An yếu. Chỉ cần sơ suất một chút là bệnh dứt. Vậy mà cả nhà họ Bạc, từ già đến trẻ, vất vả nuôi cô bé lớn lên…

Sau khi đủ, Bạch Chỉ Lan lau nước mắt, xuống bếp chỉ đạo các cô giúp việc nấu cháo.

Đồng Thương Hành suy nghĩ một lúc, gọi điện cho Bạc Lục Ly.

Ông cũng cảm ơn .

Tối qua, khi Bạc Lục Ly gọi cho Kiều An, chính Bạch Chỉ Lan máy. Vì lúc đó đang bận nên họ chỉ vài câu cúp. Giờ chắc đang lo.

“Lục Ly, An An .” Đồng Thương Hành nhẹ nhàng.

Bên , Bạc Lục Ly chỉ đáp một tiếng:

“Vâng.”

Giọng khàn, rõ ràng cũng đang mệt mỏi.

“Con đừng lo quá, còn chuẩn thi cuối kỳ nữa. Chúng sẽ chăm sóc An An cẩn thận, con cứ yên tâm.”

“Vâng.” Bạc Lục Ly đáp.

Cúp máy, thở dài một .

Trên vẫn mặc đồng phục, tóc rối nhẹ, mắt thâm quầng, viền mắt đỏ lên, rõ ràng là thức trắng cả đêm.

Sau khi cúp máy, quanh, xoa thái dương, bước tới cửa sổ, giọng trầm lặng:

“Giúp hủy vé.”

________________________________________

Khi Kiều An mở mắt, đầu vẫn còn choáng.

Vừa tỉnh dậy, Bạch Chỉ Lan vội vàng chạy tới:

“An An! Con tỉnh ? Còn thấy khó chịu chỗ nào ? Có uống chút canh ?”

Kiều An lắc đầu, giọng khàn khàn:

“Không cần , vất vả …”

“Không , con ba sợ c.h.ế.t khiếp!” Bạch Chỉ Lan , mắt đỏ hoe.

Kiều An khẽ , ngoài trời tối, hỏi:

“Mấy giờ ?”

Bạch Chỉ Lan chỉnh chăn cho cô:

“Con ngủ cả ngày , giờ là 5 giờ chiều.”

Kiều An giật .

Cô vội dậy, Bạch Chỉ Lan đỡ lấy:

“Từ từ thôi con, đừng vội.”

Kiều An sốt ruột:

“Anh gọi điện ?”

Cô nhớ rõ hứa khi thi xong sẽ gọi cho Bạc Lục Ly. Cô định chờ đến khi học xong tiết tự học buổi tối gọi. Ai ngờ đầu óc cuồng, ngủ một mạch tới tận bây giờ!

Chắc lo lắm

Bạch Chỉ Lan gật đầu:

“Có gọi, sáng nay lúc con hạ sốt báo cho .”

Kiều An thở phào nhẹ nhõm.

“Con nghỉ ngơi thêm , mang canh lên cho.”

Kiều An lắc đầu:

"Để con xuống ăn luôn, con thấy đỡ , vận động một chút.”

Bạch Chỉ Lan suy nghĩ đồng ý, đỡ cô xuống lầu.

Vừa lúc đó, Đồng Thương Hành cũng về đến nhà. Ông họp ở công ty, trong lòng vẫn lo cho Kiều An nên họp xong là về ngay.

Thấy con thể xuống ăn uống, ông mới thở phào.

Kiều An sofa, ôm bát cháo, ăn ba dặn dò:

“Sau nếu thấy khỏe ngay, giấu nữa.”

ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt đầy ấm áp.

khoảnh khắc yên bình nhanh chóng phá vỡ.

Tiếng gõ cửa vang lên. Vừa mở cửa, Lưu Phượng Nghi lóc lao :

“Anh Cả! Chị Dâu! Hai nhất định cứu Giai Vận! Thằng nhóc nhà họ Đường quá độc ác, nó đưa Giai Vận Trung tâm Giáo dưỡng! Em xin hai đấy!”

 

Loading...