Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 3: Trở Về
Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:19:07
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng Thương Hành tới cũng lúc thấy Kiều An , giọng điệu mang theo ý : “Của đó, một trăm cái ba cũng mua cho !”
Lời đầy cưng nựng khiến khóe miệng đang của Bạch Thi Đồng cứng một chút.
Kiều An trực tiếp mở hộp, đưa phần giấy tờ của điện thoại cho Bạc Lục Ly.
Những khác đều cô. Khá nhiều theo Đồng gia đến đây chút khinh thường hành động . Một cái điện thoại thôi mà vội vàng đến thế, thật là mất mặt nhà Đồng gia.
Kiều An bây giờ lười phản ứng bọn họ, khi lắp sim cho điện thoại xong, cô dậy chạy đến mặt Bạc Lục Ly.
Trong mắt cô lấp lánh ánh sáng, nụ rạng rỡ: “Anh, đây là điện thoại của em, em tặng cho đó. Anh cho em điện thoại , em nhất định sẽ gọi cho !”
Những khác ngẩn .
Thì ... cô vội vàng là vì để cho Bạc Lục Ly, để liên lạc với …
Đồng Kiều Bác nụ của Đồng Kiều An, hiểu đột nhiên cảm thấy cảnh chút chói mắt.
Anh?
Hừ, ai thèm !
Lúc Kiều An đang lưng về phía Bạch Thi Đồng. Cô bóng lưng Kiều An, ánh mắt trầm xuống.
Không sợ Kiều An tham lam, rụt rè, chỉ sợ từ cái vùng núi hẻo lánh thật sự bay phượng hoàng…
“Được.” Bạc Lục Ly đưa tay nhận lấy.
Kiều An ký ức của Đồng Kiều An, cô hiểu . Đồ của Đồng gia cho, sẽ nhận bất cứ thứ gì, nhưng đồ thuộc về Kiều An cho, sẽ nhận.
Bạc Lục Ly là một thiếu niên khí phách, chứ là thanh cao giả tạo.
Kiều An , đương nhiên vẫn tiếp tục liên lạc với Kiều An, cô sống thế nào.
Cậu sẽ từ chối chiếc điện thoại Kiều An tặng.
–– đồ của Đồng gia cho thì khác, tuyệt đối thể nhận.
Cậu cũng là nhà của Kiều An, Đồng gia , Kiều An chỉ một gia đình là Đồng gia.
Kiều An giống như trong ký ức, mang theo những bộ quần áo cũ của Đồng Kiều An, nhưng trong những ngày chuẩn , cô mang theo một tấm ảnh.
Ảnh chụp là chụp năm bà nội qua đời. Bạc Lục Ly và Đồng Kiều An hai bên bà nội. Họ ở ngay cửa nhà Bạc rách nát, mặc những bộ quần áo bạc màu, cũ kỹ, nhưng cả ba đều nở nụ , đáy mắt tràn ngập hạnh phúc.
Kiều An kẹp tấm ảnh cuốn sổ nhỏ mà Bạc Lục Ly tặng cô kỳ thi cấp hai, ôm chặt ngực.
“An An, lên xe thôi.” Bạch Chỉ Lan gọi.
Kiều An vẫn ở cửa, đầu Bạc Lục Ly.
Đồng Thương Hành mời thiếu niên cùng đến Đồng gia, nhà họ ngại nuôi thêm một đứa trẻ, nhưng Bạc Lục Ly chút do dự từ chối.
Nhà Bạc mới là nhà của , hiện tại rời .
Đối phương mỉm với cô, : “Đi , chẳng điện thoại ? Lúc nào cũng thể liên lạc.”
“Anh, nhớ kỹ lời hứa của chúng !” Kiều An mím môi.
Bạc Lục Ly gật đầu, nụ khóe miệng đổi: “Nhớ , sẽ cố gắng, An An cũng cố gắng.”
–– Học cùng một trường đại học, sống cùng một thành phố.
so với Bạc Lục Ly, thành tích của Đồng Kiều An vẫn tệ.
Kiều An gật đầu mạnh mẽ: “Vâng.”
Cô xong, vươn tay ôm chặt Bạc Lục Ly, trong đầu một cảm xúc khác chi phối, giọng chút nghẹn ngào: “Anh, nhất định sống , chăm sóc bản thật .”
"Ừ." Bạc Lục Ly chậm rãi giơ tay, vỗ nhẹ lưng Kiều An.
Một chiếc xe chở quá nhiều . Bốn nhà Đồng gia vặn một chiếc, Bạch Thi Đồng và Đồng Giai Vận lên chiếc xe khác.
“Biết thế đến, cái chỗ nghèo xơ xác, rách nát.” Giọng Đồng Giai Vận kiêu kỳ, tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
Biết họ đến đón Đồng Kiều An về nhà, Bạch Thi Đồng gợi ý vài câu, Đồng Giai Vận quả nhiên hứng thú, lập tức đòi theo, nhưng đến thấy đường núi gập ghềnh khó , đất bùn quá nhiều, tỏ vẻ vui chút nào.
Bạch Thi Đồng dỗ dành cô , ánh mắt chiếc xe phía , u ám.
Trước , cô cũng thể ở chiếc xe tranh giành vị trí phía .
Bây giờ công chúa thật trở về, cô , công chúa giả, chỉ thể ở phía xe ?
Bạch Chỉ Lan, luôn yêu thương cô , nãy còn chẳng thèm cô một cái, trong mắt chỉ đứa con gái ruột của .
Vậy , họ mới là một nhà... đúng ?
"Thi Đồng! Cậu tớ chuyện hả?!" Giọng Đồng Giai Vận the thé.
Bạch Thi Đồng lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ, chuyện với Đồng Giai Vận.
Xe xa.
Kiều An ôm chặt tấm ảnh trong lòng, ánh mắt thiếu niên vẫn ở cửa nhà họ Bạc, thở một thật dài.
Bạc Lục Ly tuy luyến tiếc, nhưng bây giờ chắc chắn là càng mong chờ cô một cuộc sống hơn, về bên nhà, còn lo lắng về kế sinh nhai.
Kiều An thì tin rằng, cô vướng bận, Bạc Lục Ly sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên mây. Cậu sẽ còn gò bó, còn lo lắng cho cuộc sống của cô, còn liều mạng ép thời gian của , thậm chí... từ bỏ cả việc học của vì học phí của cô.
Bây giờ cô về Đồng gia, Bạc Lục Ly tự đưa cô , họ điện thoại, điện thoại, lúc nào cũng thể liên lạc, sẽ vì tìm cô mà gặp chuyện đường.
Họ lời hứa, sẽ chăm sóc bản thật , cũng sẽ dồn hết tâm sức và thời gian chính .
Đây mới là quá trình trưởng thành nhất của họ.
Trước họ luôn mong nhanh lớn lên, trưởng thành sẽ năng lực, thể kiếm nhiều tiền hơn, đưa bà nội thành phố, hai họ cũng thể cho một cuộc sống hơn.
trong quá trình trưởng thành, bà nội , họ cũng chia xa.
Còn kịp lớn lên, đối mặt với sự chia ly, cái giá của sự trưởng thành thực lớn. Đôi khi, họ ước mãi mãi cần lớn lên.
Đáng tiếc là ai mãi mãi lớn lên.
Chỉ thể trong quá trình trưởng thành, đưa lựa chọn nhất, cố gắng hết sức , vì tương lai mà nỗ lực để một diện mạo hơn.
Kiều An luôn hiểu đạo lý , đời cô vẫn luôn nỗ lực như , tuy rằng thực sự thành công thì c.h.ế.t yểu.
Sống một đời, cô biến thành Đồng Kiều An, nhưng vĩnh viễn sẽ dừng bước chân của .
Trong lòng Đồng Kiều An, ký ức của cả một cuộc đời, điều cô hoài niệm nhất chính là nhà họ Bạc, là bà gầy gò nhưng trí tuệ lớn lao, là Bạc Lục Ly cõng cô leo núi lội suối…
Ngày tháng trôi qua thể giữ , Đồng Kiều An vĩnh viễn thể trở về.
–– Đồng Kiều An, Kiều An sẽ trải tấm tương lai tươi nhất mắt cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-3-tro-ve.html.]
–– Bạc Lục Ly vẫn còn đó, quá khứ qua, vẫn còn tương lai.
Biệt ly hiện tại là vì một cuộc hội ngộ hơn.
Kiều An xong những lời trong lòng, liền cảm thấy áp lực nãy như giải tỏa, trở nên thanh thản, tất cả những chấp niệm của Đồng Kiều An đều nhạt .
Đồng Kiều An thực là sợ hãi, Đồng gia, cô còn một nữa trở về.
Kiều An cách xử lý khác, cũng biện pháp ứng phó khác, Đồng Kiều An yên tâm giao phó thể cho Kiều An.
Kiều An nhẹ nhàng thở , buông lòng.
“An An, con uống chút gì ?”
Bên cạnh, Bạch Chỉ Lan vẫn đang ân cần hỏi han, ngay cả Đồng Kiều Bác cũng chú ý đến cô.
Dù Kiều An cũng là trong nhà, nhưng họ thiếu mười lăm năm chung sống, thế nào cũng sẽ một quá trình mới lạ và chấp nhận.
Thoát khỏi ảnh hưởng cảm xúc của Đồng Kiều An, Kiều An suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.
Việc Bạch Chỉ Lan đ.á.n.h mất Đồng Kiều An năm xưa là của bà, cũng định Kiều An và bà thể giống như những con bình thường, nhưng nếu đối phương đối với cô, cô cũng sẽ tôn trọng.
Đồng Thương Hành là một cha , Đồng Kiều Bác cũng thực sự chuyện gì quá đáng với Đồng Kiều An.
“Con uống nước ngọt.” Kiều An xong, liền cảm thấy ánh mắt Bạch Chỉ Lan tối sầm , cô thản nhiên bồi thêm một câu: “Con uống nước đun sôi để nguội.”
“Ôi!” Cảm xúc của Bạch Chỉ Lan dâng cao.
Bà vội tìm kiếm nước đun sôi để nguội, nhưng thấy, liền về phía Đồng Kiều Bác: “Kiều Bác, con đưa cốc nước đun sôi để nguội buổi sáng của con cho em gái uống .”
Đồng Kiều Bác: “...”
Sao thể dùng chung cốc với khác?!
Đồng Kiều Bác theo bản năng từ chối, nhưng chú ý thấy cánh môi Kiều An bên cạnh chút khô khốc, tay vô thức đưa chiếc cốc.
Cậu lúng túng đưa cho cô, đó : “Cốc rửa , còn uống !”
Vẻ mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn, ánh mắt cũng dời ngoài cửa sổ, dường như liếc Kiều An một cái nào.
Kiều An mím môi, vặn nắp cốc uống một ngụm.
Ngồi ở phía , ánh mắt Đồng Thương Hành trở nên dịu dàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Đứa con trai của ông, ghét nhất khác chạm đồ của nó, ngay cả ông cũng , Chỉ Lan quá với Kiều An nên mới để ý đến điều .
Điều đáng mừng là Đồng Kiều Bác từ chối, dù lúc vẻ mặt kiên nhẫn, Đồng Thương Hành cũng thái độ của đối với Kiều An vẫn khác biệt.
Kiều An uống xong nước, Bạch Chỉ Lan quan tâm thế nào.
Bà nghĩ ngợi, cảm thấy bắt đầu từ chuyện khác thì hơn.
Vì thế, bà về phía : “Thương Hành, chúng cũng sắp xếp cho Lục Ly một chút .”
Đồng Thương Hành gật đầu, đối với thiếu niên , ông vô cùng thưởng thức.
Nghĩ ngợi, ông : “An An, con hiểu Lục Ly, thằng bé sẽ nhận đồ của chúng . Hay là chúng giúp đỡ nó học hành đến nghiệp ? Nghe thành tích của nó , du học cũng thành vấn đề.”
Ông cũng cảm thấy vì đưa tiền, chi bằng cho thiếu niên một tương lai .
Bạch Chỉ Lan gật đầu: “ , nó sắp lên lớp 12 , nghỉ hè thể học thêm mà công . Còn nhỏ tuổi, mệt quá , chúng giúp đỡ nó, để nó yên tâm học hành.”
Thực biện pháp nhất, là đưa Bạc Lục Ly cùng, cùng Kiều An học một trường cấp ba, tiếp tục chăm sóc lẫn .
Bạch Chỉ Lan tư tâm. An An vốn dĩ rời nhà mười mấy năm, tình cảm với nhà còn gì, nhớ thương nhà họ Bạc. Nếu giữ Bạc Lục Ly bên cạnh, cảm giác thuộc của cô bé với Đồng gia sẽ càng kém.
Dù … nhà họ Đồng mới là nhà của Kiều An.
Kiều An lắc đầu, ánh mắt cô về phía Đồng Thương Hành, giọng lớn, nhưng vô cùng bình tĩnh rõ ràng: “Anh sẽ nhận sự giúp đỡ . Nếu cảm ơn , thể giúp con một việc ?”
Nghĩ ngợi, cô thêm một chữ: “Ba.”
Chữ thốt , Đồng Thương Hành xúc động đến đỏ cả mắt, vội : “Được , gì mà giúp với giúp, con là con gái của ba, gì cứ !”
Kiều An: “Trường học đây khi chiêu mộ hứa hẹn nhiều thứ nhưng thực hiện. Nếu thể, ba thể giúp con nhắc nhở trường học một chút ?”
Đó là một trường tư thục nhỏ. Thành tích thi cấp hai của Bạc Lục Ly , ngôi trường đó hứa hẹn nhiều ưu đãi, về cơ bản là để thuận lợi học xong cấp ba mà bất kỳ vấn đề gì.
khi trường, họ luôn thoái thác thực hiện, khiến Bạc Lục Ly mới dựa chính kiếm tiền sinh hoạt và học phí cho Kiều An.
Họ lớn chống lưng, đòi hỏi nhiều thứ, đối phương đều tìm cách trốn tránh.
Bạc Lục Ly nhận đồ của Đồng gia, nhưng đó là những gì đáng nhận, Kiều An đòi cho .
Về những thứ khác, Bạc Lục Ly chắc chắn sẽ .
Kiều An cũng tin rằng, một ưu tú như , chỉ cần một môi trường trưởng thành thuận lợi, sẽ thua kém bất kỳ ai!
"Không thành vấn đề, thành vấn đề, chuyện nhỏ thôi!" Đồng Thương Hành lập tức đồng ý, đó giọng mang theo vẻ dò hỏi: “An An... con thể gọi ba một tiếng nữa ?”
Ánh mắt ông chờ mong, tay nắm chặt lấy quần tây, lúc , ông chỉ là một cha bình thường.
Kiều An khẽ : “Ba.”
"Ừ ừ, ừ!" Đồng Thương Hành liên tục đáp ba tiếng.
Bên cạnh, Bạch Chỉ Lan đỏ hoe mắt, cũng mong chờ Kiều An.
"Mẹ." Kiều An nhẹ nhàng gọi.
–– Đây vốn dĩ chính là cha của thể .
"Ừ!" Bạch Chỉ Lan lau nước mắt đáp lời.
Ánh mắt Kiều An chuyển sang trai bên cạnh, trai danh nghĩa của cô - Đồng Kiều Bác.
Không thể , Đồng Kiều Bác lớn lên trai, ngũ quan tinh tế, tóc bồng bềnh, trong mắt toát lên vẻ kiêu hãnh của thiếu gia. Mười bảy tuổi cao gần mét tám, cao gầy, một trai như đến cũng thu hút sự chú ý.
Cảm nhận ánh mắt của Kiều An, Đồng Kiều Bác thẳng , chờ đợi cô gọi tiếng “”.
mà, Kiều An thản nhiên liếc một cái dời mắt .
Liền…
Dời mắt .
Đồng Kiều Bác: "..."???
Tác giả lời :
Đồng Kiều Bác: Còn ? Còn ? Sao em gái gọi ?!
Kiều An: A.