Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 23: Kỳ Nghỉ Thu

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:58:56
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong dịp Quốc khánh, bộ nhà ga tấp nập qua , đám đông ồn ào, chen chúc, va chạm .

Có hai như , trong đám đông liều mạng tiến về phía .

Một theo dòng , một ngược dòng .

Kiều An ngừng tự nhủ trong lòng - nhanh lên, nhanh lên.

Cô sợ đuổi kịp, cũng sợ Bạc Lục Ly rời , cuối cùng cô sai, cô kịp thời đuổi tới.

Kiều An từng chạy nhanh như bao giờ, cả ướt đẫm mồ hôi, dừng thì cổ họng rát đau, mặt cũng đỏ bừng, nóng ran.

Cô thở hổn hển, dừng , Bạc Lục Ly cũng dừng , thở dồn dập.

"Anh trai... cầm..." Kiều An thở dốc, mồ hôi trán chảy xuống.

Bạc Lục Ly gì, dùng tay áo lau khô mồ hôi má Kiều An, ánh mắt trách cứ: “Nếu kịp thì đừng đến, mệt như , nếu cảm thì ?”

Kiều An chớp mắt: “Em tiễn .”

Cô thật sự cố chấp, thích nhiều, thoạt mềm mại, tính cách vô cùng kiên định, quyết định thì đổi.

đến tiễn , thì nhất định đến.

Bạc Lục Ly khẽ thở dài.

Kiều An tính toán thời gian sai, nữa đưa đồ cho : “Anh trai, đây là em cho , từ chối. Anh mau qua kiểm soát an ninh , sắp đến giờ , nhanh là kịp.”

Một câu “em cho ”, là mấy thứ quẹt thẻ của ba Đồng mua.

Cô đưa đồ cho xong, kéo đến lối kiểm soát an ninh.

Bạc Lục Ly xách đồ Kiều An mua, , đây chắc chắn là tiền cô bé dành dụm mua, nếu từ chối, mới thật sự khiến cô bé khó chịu.

“Không .”

“Biết .” Kiều An , “Anh trai nhanh .”

Bạc Lục Ly mím chặt môi, sâu mắt Kiều An một cái, một lúc mới : “Chú ý an .”

“Anh trai cũng !” Hốc mắt Kiều An đỏ.

Bạc Lục Ly xách đồ, cùng với chiếc vali hành lý lúc đến nhà ga.

Kiều An kiễng chân bóng lưng .

Sau khi Bạc Lục Ly qua cửa kiểm soát an ninh, tay xách đồ đầu , cách lớp kính trong suốt, Kiều An vẫn ở đằng , thấy đầu , cô đột nhiên vẫy tay.

“Anh hai, tự chăm sóc nhé!”

Cô hô lên một tiếng.

Nhà ga ồn ào, Bạc Lục Ly rõ ràng rõ một chữ nào, nhưng dường như đều thấy.

Anh Kiều An đang kiễng chân, chậm rãi giơ tay xách đồ lên, khẽ vẫy vẫy, hốc mắt phiếm hồng.

Rồi đó xoay , đầu mà rời .

Anh muộn, khi ga lập tức kiểm vé lên tàu.

Đợi đến khi tàu, mới về phía ba cái túi ôm trong ngực.

Trong túi thứ nhất là một đôi giày, hàng hiệu gì, nhưng Bạc Lục Ly , đó chắc chắn là một đôi giày chân.

Trong túi thứ hai là một chiếc áo lông vũ màu đen, ở huyện họ lạnh, mùa đông một chiếc áo lông vũ, sẽ ấm áp hơn bao nhiêu.

Trong túi thứ ba là ba hộp và một ít bánh mì bánh ngọt mua sẵn, một hộp đựng trái cây, một hộp đựng sandwich, còn một hộp bên trong là cơm hộp, nắp dán một tờ giấy nhỏ, chữ của Kiều An xa lạ mà quen thuộc -

[Anh trau, nhớ đến toa ăn nhờ nhân viên hâm nóng nhé!]

Bạc Lục Ly giơ tay, chậm rãi vuốt ve những chiếc hộp , hốc mắt phiếm hồng.

Kiều An lau khô nước mắt, xoay về phía bãi đỗ xe, sáng nay cô quá vội, để kịp chuyến tàu của Bạc Lục Ly, cô còn nhờ chú Hình đưa .

Tối qua cô dùng tiền của mua bánh mì bánh ngọt cho Bạc Lục Ly, mua giày và áo lông vũ.

Giày và áo lông vũ cô mua nổi loại quá đắt, nhưng cũng mua chất lượng quá kém, nếu mặc bao lâu sẽ hỏng, quần áo cũng khó giữ ấm.

Cô chọn lâu mới tìm món thích hợp, nhưng thế nào cũng trả giá xuống , trong túi thẻ của Đồng Thương Hành, nhưng cô quẹt.

Không còn cách nào, thiếu một trăm tệ , bán hàng cũng thể nào bớt.

Kiều An chỉ thể với bán hàng, sáng nay mang tiền đến lấy.

Vì thế tối qua cầm thẻ rối rắm lâu, Kiều An gõ cửa phòng Đồng Kiều Bác, câu đầu tiên mở miệng, chính là mượn một trăm tệ…

Đồng Kiều Bác vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt, nhưng vẫn mở ví tiền, đưa cho cô một trăm tệ.

Kiều An dậy sớm chuẩn đồ ăn xe cho Bạc Lục Ly, tính toán thời gian là chắc chắn kịp, nhưng ngờ, chủ quán đúng giờ mở cửa, chậm hơn nửa tiếng.

Cũng bởi cô đến muộn.

Căn bản chuyện nhiều với Bạc Lục Ly, liền trơ mắt rời

Nếu hôm nay lấy đồ, cô vốn dĩ hôm nay thể cùng Bạc Lục Ly cùng đến nhà ga, dọc đường , họ cũng nhiều thời gian để tạm biệt.

Kiều An ảo não vỗ vỗ đầu, ngay đó nghĩ hôm nay thêm một ngày, tiên trả tiền cho Đồng Kiều Bác.

Quốc khánh thiếu , cô chắc chắn thể nhận việc phát tờ rơi.

Chỉ là thực xin Bạc Lục Ly…

hứa nhưng !

Đợi xe chú Hình, Kiều An liền mở miệng: “Chú Hình, giờ cháu về nhà, ...”

Trên tàu, tối qua ngủ ngon, Bạc Lục Ly đang nhắm mắt ngủ thì đột nhiên mở to mắt.

Ánh mắt chút dại , về một hướng nhúc nhích.

Anh mới mơ một giấc mơ, hoặc đó là một giấc mơ, là một con đường nhân sinh hai đoạn hợp một.

Sững sờ một hồi lâu, đột nhiên bụm mặt, thành tiếng.

“Anh trai, ?” Bên cạnh, một cô bé đang chạy tới chạy lui trong xe dừng .

Ánh mắt cô bé tò mò, nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ.

Bạc Lục Ly buông tay, về phía cô bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-23-ky-nghi-thu.html.]

Đại khái là đứa trẻ năm tuổi, lớn lên trắng trẻo bụ bẫm, ăn mặc cũng đáng yêu, tóc buộc bằng dây chun hình hoa, ngây thơ vô tư, vô ưu vô lự.

Khóe miệng Bạc Lục Ly khẽ nhếch lên, nở một nụ , rõ ràng mặt đầy nước mắt, nhưng đang , là chính cũng phân rõ, -

“Anh trai đang vui vì em gái.”

“Anh trai cũng em gái , thế em gái ?” Cô bé tò mò, vẻ mặt ngây thơ.

Bạc Lục Ly nhẹ giọng : “Em kỳ thật vẫn luôn ở đây.”

Thật , cô còn nữa, mà là trở nên hơn.

Hôm nay thời tiết mát mẻ, phát tờ rơi kỳ thật mệt như ngày Quốc khánh, nhưng tâm trạng Kiều An , khi về đến nhà họ Đồng bước chân chút nặng nề.

Phòng khách, tiếng TV vang lên, Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan đều ở đó, Đồng Kiều Bác cũng ở đó.

“Ba , con về .” Kiều An nhẹ giọng chào, gật đầu với Đồng Kiều Bác, coi như chào hỏi.

Đồng Kiều Bác gì đó, Đồng Thương Hành trừng mắt liếc một cái, vẻ mặt tươi : “An An về , chúng ăn cơm, con đói bụng đúng .”

“Vâng, đói.” Kiều An nở nụ .

Bạch Chỉ Lan lập tức thu xếp ăn cơm, Kiều An theo bếp bưng thức ăn.

Đồng Kiều Bác trừng mắt: “Ba, ba cho con hỏi con bé hôm nay ? Không Bạc Lục Ly sáng sớm ? Sao bây giờ con bé mới về?”

“Con im miệng, ba hiểu rõ!” Đồng Thương Hành cau mày, hung hăng trừng mắt .

Họ vẫn luôn hỏi Kiều An hôm nay , đợi đến khi ăn cơm, Đồng Thương Hành mới đột nhiên : “Ba nghĩ , An An cầm thẻ đen cũng tiện, An An cũng giống con, mỗi tháng cố định nhận tiền tiêu vặt. Nếu dùng hết thì hết tiền dùng, còn tiền tiêu vặt dùng thế nào, chúng mặc kệ.”

Kiều An sững sờ, ánh mắt chút mờ mịt.

Đồng Thương Hành lộ nụ , ánh mắt từ ái: “An An, tuy rằng ba yên tâm về con, nhưng con tuổi cầm thẻ đen, vạn nhất học hư thì ? Cho nên vẫn là nhận tiền tiêu vặt , tiền tiêu vặt tùy ý con dùng thế nào cũng . Nếu dùng hết thì cố gắng học tập, chỉ cần thi tiến bộ, đây thưởng con thế nào, thì thưởng con thế .”

Bạch Chỉ Lan đến đây, nhịn chen : “An An tính tình ngoan, thể học cái ?”

“Ba đương nhiên con thế, nhưng đây chẳng là phòng ngừa .” Đồng Thương Hành .

Đồng Kiều Bác lén đ.á.n.h giá Kiều An, sợ cô bé tịch thu thẻ đen vui.

Không ngờ Kiều An , buông bát đũa, nhẹ nhàng lên lầu, nhanh xuống, đặt chiếc thẻ đen mặt Đồng Thương Hành.

Cô khẽ thở phào, : “Ba, con trả cái thẻ cho ba!”

Đồng Thương Hành cũng nhận lấy.

Kiều An vui vẻ, cơm cũng ăn thêm nửa bát, ăn xong cơm tối vui vẻ : “Ba , con lên lầu sách !”

Đi vài bước, cô đầu , vẻ mặt khổ sở: “Tối nay con thể uống sữa bò ?”

“Không , con vẫn đang tuổi lớn.” Đồng Thương Hành xụ mặt từ chối.

Kiều An xìu xuống, bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy .”

Lúc cô mới xoay , bước chân nhẹ nhàng lên lầu.

Đợi đến khi cô lên lầu, Đồng Kiều Bác vẻ mặt mờ mịt: “Đây rốt cuộc là ?”

Đồng Thương Hành trả lời, còn đuổi lên lầu.

Đồng Kiều Bác ánh mắt vô cùng nghi hoặc, luôn cảm thấy, ba bí mật gì đó giấu

Đợi đến khi lên lầu ngang qua phòng Kiều An, cô kéo cửa , đưa một trăm tệ: “Trả , cảm ơn .”

Đồng Kiều Bác sững sờ, ngay đó quên béng sự nghi hoặc nãy, trừng mắt: “Đồng Kiều An!! Có em thêm ?!”

Đáp , là tiếng Kiều An đóng cửa .

Mà đợi Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan về phòng, Bạch Chỉ Lan cũng nghi hoặc hỏi: “Sao ? Sao đột nhiên thu hồi thẻ đen? Không tiền cứ tùy ý An An dùng ?”

Đồng Thương Hành thở dài một , vẻ mặt đầy ảo não: “Là sai, đây nghĩ tới...”

“Rốt cuộc là ?”

Đồng Thương Hành: “Chúng cho rằng đưa thẻ đen cho An An là đền bù, nhưng An An từng dùng, cũng sẽ dùng. Mượn Kiều Bác một trăm tệ, thế mà còn thêm kiếm trả ... Thích đồ gì cũng dám mua.”

Bạch Chỉ Lan mờ mịt, những chuyện , gì cả?

“Chúng là đền bù con bé, nhưng vô hình trung đối xử khác biệt với con bé, khiến con bé cảm giác thuộc về ngôi nhà , lẽ nên đối xử với Kiều Bác như thế nào, thì cố gắng đối xử với con bé như thế , thái độ quá cẩn trọng, kỳ thật sẽ khiến con bé cảm thấy cách.” Đồng Thương Hành thở dài một , hối hận nghĩ đến sớm hơn.

“Hả?” Bạch Chỉ Lan lập tức nóng nảy, “Vậy chẳng đây chúng đều sai ? Vậy bây giờ ?”

“Vẫn kịp, đối xử với Kiều Bác thế nào thì đối xử với An An thế , nuông chiều chút , nhưng thể cách. Em xem thu hồi thẻ đen, tuyên bố con bé và Kiều Bác đãi ngộ như , chẳng con bé vui vẻ hơn nhiều ?”

Bạch Chỉ Lan gật đầu, nghĩ đến phản ứng nãy của Kiều An, nhịn cũng thở dài theo: “Là chúng sai , quá vội vàng đền bù, ngược cách.”

Họ đều nghĩ đến, một chiếc thẻ đen quẹt giới hạn và việc dám tiêu tiền bừa bãi, đối với một đứa trẻ mới trở về là sự khác biệt lớn đến nhường nào.

Dù An An , họ là vì đền bù cho cô bé.

Vì thế, Kiều An từ ngày đó phát hiện, cô ở trong ngôi nhà càng thêm thoải mái.

Bạch Thi Đồng dạo ở nhà, cũng ai ngừng nhắc nhở Bạch Chỉ Lan chuyện thua thiệt Kiều An, Đồng Thương Hành ảnh hưởng, Bạch Chỉ Lan bắt đầu đối xử với Kiều An giống như đối xử với Đồng Kiều Bác.

Không còn thái độ dám nhiều vài câu như nữa.

Bây giờ họ sẽ dặn cô bé ăn nhiều một chút, cũng cho cô bé sách đến quá muộn, còn yêu cầu cô bé ngoài thư giãn mắt…

Tóm , những "dặn dò" và "yêu cầu" , ngược khiến Kiều An cảm thấy - cô ở trong ngôi nhà càng thêm nhẹ nhàng tự tại.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa đến ngày 8 tháng 10, kỳ nghỉ thu.

Sáng sớm, nhà họ Đồng một trận binh hoang mã loạn.

Hôm nay là phát phiếu điểm kiêm họp phụ , cả nhà bốn nhà họ Đồng cùng xuất phát, cửa liền thấy Đường Linh Thành và ba nhà họ Đường ở nhà bên cũng đang lên xe, chuẩn đến trường.

Từ xa, Đường Chí Hải chào một tiếng.

Bạch Chỉ Lan dịu dàng hỏi: “Hai đều .”

Mẹ Đường Linh Thành, Trịnh Uyển Du đáp: “ , mỗi họp phụ đều mắng, hai bọn cùng , mắng còn đỡ hổ.”

Đường Linh Thành lập tức chen : “Tin con , hai sẽ mắng !”

“Chúng tin con.”

Đường Linh Thành: “Không tin con thì tin em gái Kiều ?!”

Ánh mắt đồng loạt về phía Kiều An.

 

Loading...