Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 11: Lớp Học

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:29:34
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng Kiều Bác tuy lớn hơn Kiều An hai tuổi, nhưng đám con trai ở tuổi còn lâu mới trưởng thành bằng con gái cùng tuổi, huống chi Đồng Kiều Bác xưa nay nổi tiếng ngông nghênh.

Lời thốt , chính cũng ngẩn .

Sao những lời như ?

Nếu con bé ở trường là em gái , lỡ ai bắt nạt thì ?

Trong mắt tràn đầy hối hận, chỉ là cái tính kiêu ngạo vốn khiến rút câu .

Kiều An mím môi, , nghiến từng chữ một: “Anh yên tâm, sẽ .”

Cái ông hờ , đúng là đáng ăn đòn.

Đồng Kiều Bác trợn tròn mắt, tay nắm thành quyền, nghiến răng.

Con bé thế mà thật sự đồng ý!!

hiểu chỉ là lời giận dỗi ?! Chỉ cần nó một câu mềm mỏng, cũng tha thứ cho cái tội của nó !

Má nó!

Chẳng lẽ còn hạ xin nữa chắc?!

Đồng Kiều Bác đang rối rắm, Bạch Thi Đồng một nữa tiến lên, giọng mang theo vẻ trách cứ: “An An, Kiều Bác lo lắng cho em nên mới đưa em đến lớp, em từ chối? Anh Kiều Bác lắm mà, hơn nữa... em từ khi về nhà đến giờ vẫn gọi một tiếng , chẳng lẽ em thật sự chỉ coi cái Bạc trai thôi ?”

Bạch Thi Đồng đang trách mắng Kiều An, nhưng vẻ mặt tỏ quan tâm, nhắc nhở.

lời gần như đổ thêm dầu ngọn lửa giận mới nguôi của Đồng Kiều Bác, còn bùng cháy dữ dội hơn lúc nãy.

, Kiều An từ khi về nhà đến giờ vẫn gọi !

Chẳng lẽ trong lòng cô chỉ nhận một trai thôi ?

Ý nghĩ khiến đầu Đồng Kiều Bác như thiêu đốt, răng nghiến ken két, giọng nghiến răng nghiến lợi: “Không cần! Nó coi , cũng coi nó là em!”

Trước mặt Đồng Kiều Bác đúng là đang nổi trận lôi đình, Kiều An trong lòng cũng khí, hề giải thích.

gọi , chỉ là vì Đồng Kiều Bác nhỏ tuổi hơn cô về mặt tâm lý, hơn nữa mỗi đối phương đều những chuyện khó với cô, đương nhiên cô cơ hội nào để gọi cái tiếng đó.

Không ngờ, trong miệng Bạch Thi Đồng, thành cô chỉ nhận Bạc Lục Ly là trai.

Không khí giữa hai căng thẳng, một thiếu niên ôn tồn lễ độ mới tiễn cha xong, thấy bọn họ, từ xa : “Kiều Bác, ở đây .”

–– Hiển nhiên, đây là bạn của Đồng Kiều Bác.

Đồng Kiều Bác gì, cũng đầu .

Vân Nhiên tới, Bạch Thi Đồng nhận , Kiều An thì đây là đầu tiên thấy, giọng kinh ngạc: “Vị là...”

Lời là hỏi Đồng Kiều Bác.

Anh nhạy cảm phát hiện Đồng Kiều Bác đang lườm Kiều An, quan hệ giữa hai rõ ràng bình thường.

Đồng Kiều Bác xoay bỏ , giận dữ : “Không quen!!”

"Ê..." Vân Nhiên lên tiếng, xa.

Vân Nhiên đầu về phía Kiều An, ánh mắt mang theo vẻ tò mò. Biểu hiện của Đồng Kiều Bác quả thực là... giận quá hóa thẹn.

Không quen?

Người sáng mắt đều , chắc chắn là quen, hơn nữa quan hệ đơn giản.

Vân Nhiên gật đầu với Kiều An, đuổi theo Đồng Kiều Bác.

Kiều An thở dài một , cố gắng dịu bớt cơn giận. Vừa nãy cô khó chịu, giờ biến thành bất đắc dĩ.

Ông của cô, quá trẻ con!

thôi, đối phương nhận cô ở trường, cuộc sống ở trường của cô lẽ sẽ yên bình hơn trong nguyên văn nhiều.

“An An...” Bạch Thi Đồng lên tiếng, “Em đừng giận Kiều Bác, đây luôn nghĩ là con một, em mới về, chắc chắn cần thời gian để thích ứng.”

Giọng cô vẫn dịu dàng như , nãy còn trách mắng, lúc chuyển sang khuyên giải.

Kiều An đầu về phía Bạch Thi Đồng, ánh mắt sâu.

Người luôn ở nhà họ Bạch, về nhà họ Đồng cô còn gọi Đồng Kiều Bác là . Sự hiểu của cô về nhà họ Bạch, cũng như sự tin tưởng của Bạch Chỉ Lan dành cho cô ... thật khiến kinh ngạc.

Việc cô gọi , chắc chắn là Bạch Chỉ Lan với Bạch Thi Đồng.

Kiều An gì, chỉ , giọng lạnh nhạt: “Bạch Thi Đồng, ác giả ác báo, tự giải quyết cho .”

Nói xong, Kiều An xoay về phía lớp học.

Bạch Thi Đồng sững .

Nửa ngày , vẻ ảo não hiện lên mặt cô .

Con nhỏ dựa cái gì mà ? Nó thật sự cho rằng nó là viên ngọc quý của nhà họ Đồng ?!

Bạch Thi Đồng chỉnh quần áo, một nữa nở nụ , hướng về phía cổng trường bước .

Nó họ Đồng thì ?

xinh bằng cô , thành tích cũng bằng cô .

Nó ở lớp mười hai, còn cô , ở lớp hai.

Sau , cách giữa họ chỉ càng ngày càng lớn, cô sẽ cho nó , trừ cái họ Đồng , nó chẳng gì cả.

Kiều An cũng để Bạch Thi Đồng trong lòng. Cô đương nhiên tâm cơ sâu sắc, cũng đương nhiên chắc chắn thích cô, ... chèn ép cô.

đối với cô mà , nỗ lực nâng cao bản , đó mới là con đường cô nên nhất.

Trong nguyên tác, Bạch Thi Đồng luôn tỏ ưu tú, đối lập với Đồng Kiều An, khiến Đồng Kiều An ngày càng tự ti.

hiện tại cô là Kiều An, là chỉ chính , chỉ con đường phía .

Tương lai của cô còn dài, mục tiêu của cô là vượt qua Bạch Thi Đồng, mà là... ngừng vượt qua chính .

Khóe miệng Kiều An khẽ mỉm , nhanh chân bước lớp học.

Sắp phát sách mới, cô hiện tại nóng lòng thấy sách mới, lưu những dòng ghi chú của đó.

"Các em cứ tùy tiện chỗ trống , thầy tên là Lâm Văn Giác, là giáo viên chủ nhiệm của các em. Bây giờ thầy sẽ qua một chút về kỷ luật, xong sẽ điểm danh, khi điểm danh sẽ sắp xếp chỗ cho các em..." Lâm Văn Giác vẻ mặt nghiêm túc, bục giảng chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-11-lop-hoc.html.]

Kiều An tùy tiện tìm một chỗ .

Bên cạnh là một nữ sinh, thiện mỉm với cô, Kiều An cũng đáp một nụ .

Đối phương sững , ghé sát : “Cậu lớn lên thật là xinh .”

Kiều An ngẩn .

Cô... lớn lên xinh ?

Dù là Đồng Kiều An trở về nhà họ Đồng, là Kiều An mới sống , đều nhận thức rõ ràng về vẻ ngoài xí hiện tại của . Cô đợi đến mùa đông khi da cô trắng lên, cô sẽ .

lúc , da cô chỉ trắng hơn lúc mới về một chút đáng kể, tuyệt đối thể gọi là !

Cô bạn mặt... mắt vấn đề ?

Như đoán suy nghĩ của cô, cô bạn : “Mình thật đấy, ngũ quan của đặc biệt , càng càng thấy kiểu đó!”

Kiều An nở một nụ nhạt, giọng nhẹ nhàng: “Cậu cũng đáng yêu.”

Đây dối, cô bạn mặt tròn tròn, mắt to, da trắng nõn, tuy tinh xảo, nhưng đáng yêu .

Nghe , cô bạn tít mắt: “Mình tên là Khâu Lộ, còn ?”

“Đồng Kiều An.”

Ba chữ mới thốt , ánh mắt của giáo viên bục giảng quét tới, giọng lạnh lùng: “Không chuyện!”

Kiều An và Khâu Lộ lập tức im lặng.

Lâm Văn Giác tiếp tục chuyện, xong bảo lên, về phía cuối lớp. Kiều An và Khâu Lộ cũng cùng ở cuối lớp.

Thầy bắt đầu điểm danh: “Trần Thiên Vinh!”

Khi gọi tên , giọng thầy còn khá dịu dàng.

Một nam sinh lên, Lâm Văn Giác chiều cao của , chỉ một chỗ nhất cho .

“Khâu Lộ!”

“Triệu Hà Anh!”

Ban đầu Kiều An hiểu rõ đây là cách sắp xếp chỗ như thế nào, theo thời gian trôi qua, cô mới nhạy cảm nhận , những gọi tên chiếm hết những chỗ .

Vậy nên hiển nhiên, Lâm Văn Giác sắp xếp chỗ theo thành tích thi cấp hai.

Kiều An mím chặt môi.

Đây là một giáo viên chủ nhiệm coi trọng thành tích học sinh, mà thành tích thi cấp hai của cô trong lớp tuyệt đối cuối cùng. Cho dù là lớp thường của Nhị Trung, cũng là thành tích cấp hai của cô thể .

Vậy nên... tên cô chắc chắn là cuối cùng.

Là một học sinh cưng của giáo viên ở đời , Kiều An vô cùng quen.

Những học sinh thông minh đều nhận là sắp xếp theo thành tích. Càng về tên gọi, thành tích càng kém, ánh mắt của một học sinh cô cũng càng thêm coi thường.

Cho đến khi chỉ còn một Kiều An…

Cô cúi đầu. Đến thế giới , đầu tiên cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Đồng Kiều An!" Giọng Lâm Văn Giác mấy khách khí.

Kiều An mím môi, về phía thầy.

Cô luôn nhạy cảm, đương nhiên nhận sự vui trong đáy mắt thầy. Thành tích thi cấp hai của cô kém điểm chuẩn trúng tuyển của Nhị Trung mấy chục điểm, mà Nhị Trung vốn cạnh tranh khốc liệt, Lâm Văn Giác e rằng... thích cô.

Quả thật, ánh mắt Lâm Văn Giác cô lúc vô cùng vui.

nhiều nộp tiền để Nhị Trung, nhưng điểm của họ và điểm chuẩn của Nhị Trung sẽ chênh lệch đến 50 điểm trở lên. Một lớp đại khái chỉ một kém nhiều điểm như , cố tình thầy xui xẻo, trong lớp đến hai .

Học sinh Nhị Trung cạnh tranh khốc liệt, giáo viên cũng . Thành tích học sinh trong lớp liên quan đến tiền thưởng và bình chọn của họ, kéo chân nhiều, thầy sẽ kém xa các giáo viên chủ nhiệm khác.

Vì thế, Lâm Văn Giác chỉ cái bàn cuối cùng gần cửa, tùy tiện : “Em chỗ đó .”

Kiều An hít sâu một , về phía cái bàn , xuống.

Hai phía đều cao hơn cô, đây cô suy dinh dưỡng, chiều cao trong đám nữ sinh chỉ ở mức trung bình, xếp xuống cuối lớp. Ngẩng đầu lên, bảng đen cũng che khuất một chút.

Đây là đầu tiên Kiều An xa bảng đen như .

Đây là đầu tiên cô giáo viên ghét bỏ. Tâm trạng cô vẫn còn khá , hơn nữa cô chắc chắn rằng nếu cô khó chịu như , thì Đồng Kiều An từng lớp chọn... chịu đựng bao nhiêu đau khổ?

Thảo nào cuối cùng cô trở nên như , tính cách cô sớm trở nên cực đoan trong những kích thích như thế .

Cô khẽ nhắm mắt, lặng lẽ lẩm nhẩm bài văn ngữ văn ôn tập tối qua.

Đã từng học thuộc ở đời , chỉ là chút quen, Kiều An vẫn đang ôn tập.

Sau khi Kiều An xuống, Lâm Văn Giác danh sách càng thêm vui. Đang định gì đó, thì một giọng nam vang lên ở cửa: “Báo cáo ạ!”

Giọng nhỏ, ngông nghênh quen thuộc.

Lâm Văn Giác thấy đó liền tức giận nhẹ. Điểm thi cấp hai của còn thấp hơn cả Đồng Kiều An!!

Hai gặp ở văn phòng, nghĩ đến hai vị phụ , Lâm Văn Giác hít sâu một , gì, chỉ chỉ chỗ bên cạnh Kiều An -

“Đi , em chỗ đó.”

Người nọ nghênh ngang bước từ cửa chính, về phía cuối lớp.

Cả lớp đều , ánh mắt của các nữ sinh rời , ngay cả các nam sinh cũng cau mày .

Đây là một nam sinh lớn lên vô cùng trai, mang theo một khí chất ngông nghênh khó thuần, khóe miệng nhếch lên, vẻ thiếu niên khí phách hăng hái đều thể hiện .

Anh đến bên cạnh Kiều An, kéo ghế .

Âm thanh chói tai kéo Kiều An từ việc học thuộc bài . Cô còn kịp sang, bên tai giọng quen thuộc vang lên -

“Ể? Em gái Đồng, trùng hợp ?”

Tác giả lời :

Kiều An: ... Thật khéo.

 

Loading...