Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 1: Xuyên Không
Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:19:05
Lượt xem: 24
Trong đầu Kiều An lúc như một mớ bòng bong, chứa đầy những thông tin hỗn loạn.
Cô nhắm mắt, cố gắng xoa dịu cơn đau đầu như búa bổ và sắp xếp thứ.
Giờ phút , cô còn là Kiều An nữa, mà là... Đồng Kiều An.
Ký ức về chiếc xe lao tới vẫn còn rõ mồn một, tiếng va chạm kinh hoàng khiến mắt cô tối sầm .
Thật , Kiều An chẳng sợ c.h.ế.t. Cô đơn độc, một thích để lưu luyến, c.h.ế.t cũng xong thôi. Chỉ là, cô ngờ một cách... đơn giản như .
Một t.a.i n.ạ.n giao thông, Kiều An biến mất khỏi thế gian.
Giờ đây, trong đầu cô ngập tràn ký ức của một khác. Không chỉ là ký ức của một cô thiếu nữ mười lăm tuổi, mà còn ... một ký ức khiến cô hoang mang.
"An An..." Có nhẹ nhàng lay cô.
Kiều An mở mắt. Trước mặt cô là một đàn ông trung niên tuấn tú. Dù tuổi, ông vẫn phong độ. Chỉ là lúc , vẻ mặt ông lộ rõ sự lo lắng khi cô.
, Đồng Kiều An là đứa con gái mười lăm năm thất lạc của ông. Hiện tại, ông tìm thấy con gái và đưa cô về nhà, về Đồng gia.
Đồng Kiều An im lặng. Ký ức quá đỗi hỗn loạn. Cô thiếu nữ mười lăm tuổi thì tràn đầy hy vọng về một mái nhà, khi đối diện với cha và trai, trong lòng cô chút mờ mịt, đến tám phần vui sướng.
Chỉ là ký ức …
Thấy cô gì, Đồng Thương Hành càng thêm bất an. Dù là một tổng tài tập đoàn lớn, đứa con gái mười lăm năm mới tìm , ông vẫn chút tự tin nào.
Trong lòng ông chỉ tràn ngập sự hối hận và xót xa.
Đáng lẽ là viên ngọc quý nâng niu, mà con gái ông sống ở một nơi thâm sơn cùng cốc như thế , mặc quần áo cũ nát, tóc khô xơ, vẻ mặt rụt rè.
Bạch Chỉ Lan từ phía ông lao tới, ôm chặt lấy Kiều An.
"An An!! Mẹ xin con, An An, con gái bé bỏng của chịu khổ !" Bạch Chỉ Lan nấc lên, ôm chặt cô gái trong lòng.
Kiều An sững sờ, một lúc mới khẽ nhíu mày.
Trong mười lăm năm ký ức của Đồng Kiều An, hình ảnh về chỉ là sự mong chờ và nhớ nhung. Cô phụ nữ mặt là m.a.n.g t.h.a.i và sinh cô.
Kiều An lập tức nhận từ một đoạn ký ức khác, Bạch Chỉ Lan yêu Đồng Kiều An, nhưng yêu bản hơn.
Thế giới thể là một cuốn tiểu thuyết. Bạch Chỉ Lan là nữ chính của nửa đầu câu chuyện, Đồng Thương Hành là nam chính - một tổng tài bá đạo và cô vợ ngốc nghếch đáng yêu.
Nam chính Đồng Thương Hành mất trí nhớ nữ chính nghèo khổ Bạch Chỉ Lan nhặt . Hai kết hôn và đứa con đầu lòng là Đồng Kiều Bác. Sau đó, Đồng Thương Hành khôi phục trí nhớ, nhưng và Bạch Chỉ Lan, phù hợp với giới thượng lưu, dần xa cách.
Bạch Chỉ Lan bỏ trốn khi đang m.a.n.g t.h.a.i đứa con thứ hai. Kết quả là cô "đánh rơi" đứa bé một cách bất cẩn. Cô sinh Đồng Kiều An tại một phòng khám nhỏ. Người lừa cô rằng đứa bé c.h.ế.t và chôn cất. Bạch Chỉ Lan lóc t.h.ả.m thiết nhưng hề nghĩ đến việc kiểm tra sự thật.
Đến khi Bạch Chỉ Lan Đồng Thương Hành tìm thấy, cô mới tìm đến phòng khám nhỏ , nhưng đứa bé bán mất .
Mười lăm năm , Đồng gia mới tình cờ tìm Đồng Kiều An.
Kiều An vẫn im lặng, dường như mang theo một sự kháng cự mơ hồ.
"An An..." Bạch Chỉ Lan chấp nhận sự im lặng , bà lớn tiếng gọi, mắt trợn ngược, ngất xỉu.
“Chỉ Lan!”
“Mẹ!”
“Phu nhân!”
Một cảnh tượng hỗn loạn diễn . Bạch Chỉ Lan đưa lên xe. Đồng Kiều Bác lao tới, ngơ ngác "cô em gái" đang bất động tại chỗ.
Anh chỉ mới đến sự tồn tại của cô em gái ngày hôm qua. Trước đó, thậm chí còn một em gái, chỉ luôn đau buồn vì mất đứa con thứ hai, nhưng cụ thể thì rõ.
Lúc đến đây, trong lòng chút lo lắng. thái độ "kháng cự" của em gái khiến Bạch Chỉ Lan ngất xỉu, Đồng Kiều Bác trong lòng vui chút nào. Tình cảm vốn sự gần gũi và xa cách. Hiện tại, quan hệ em của họ còn xa lạ, đương nhiên để ý đến Bạch Chỉ Lan hơn.
Anh với Kiều An: “Đồng Kiều An, ngất . Dù họ cho về sự tồn tại của cô, nhưng những năm qua luôn nhớ thương cô, luôn day dứt và cảm thấy với cô.”
Kiều An , gì.
Đồng Kiều Bác hít sâu một : “Bất kể trong lòng cô nghĩ gì, cô đau khổ thì cũng đau khổ mười mấy năm . Bây giờ ngất , cô theo chúng đưa đến bệnh viện .”
Lúc , Kiều An cuối cùng cũng sắp xếp xong cái ký ức khiến cô hoang mang . Mười lăm năm ký ức của Đồng Kiều An đơn giản, cô sắp xếp xong từ đầu.
cái ký ức khiến cô hoang mang là một câu chuyện xảy ở thế giới của Đồng Kiều An, nó bao gồm quá khứ và... tương lai của Đồng Kiều An.
Trong ký ức đó, Đồng Kiều An dù còn xa lạ với nhà Đồng gia, nhưng cũng lập tức lo lắng theo họ.
Sau đó, Bạch Chỉ Lan tỉnh trong bệnh viện. Cô cảm động bởi Bạch Chỉ Lan và Đồng Thương Hành, theo họ trở về Đồng gia.
Đáng tiếc là khi trở về Đồng gia, cuộc sống vật chất ngày càng hơn, Đồng Kiều An ngày càng tự ti.
Từ một vùng quê nghèo khó bước , Đồng Kiều An hòa nhập với giới nhà giàu, quan hệ với nhà cũng thiết. Vào học trường , thành tích của cô vẫn luôn cuối lớp. Cô ít , khác bắt nạt cũng dám lên tiếng. Bên cạnh cô còn một chị họ hảo đối lập…
Đồng Thương Hành cũng trở , vẻ mặt lo lắng, ánh mắt Đồng Kiều An mang theo sự cầu xin: “An An, cùng chúng đến bệnh viện con, con tỉnh chắc chắn sẽ thấy con đầu tiên...”
Ánh mắt ông đầy yêu thương, là một cha dịu dàng.
Kiều An ngẩng đầu ông, câu đầu tiên kể từ khi họ tìm thấy cô ở đây:
“Xin , hôm nay con thể cùng .”
Tất cả đều sững sờ.
Người nhà Đồng gia còn kịp lên tiếng, những già trong thôn xung quanh nhao nhao khuyên nhủ:
“An An, nãy họ rõ , cố ý bỏ rơi con .”
“ đó, họ cũng tìm con mười lăm năm , theo họ về con.”
“ , là họ thương con.”
“An An, con mới tương lai ... Lục Ly cũng đỡ vất vả hơn...”
Những già đều là vì cho Đồng Kiều An. Sự nghèo khó của ngôi làng , chính họ hiểu rõ hơn ai hết.
Họ nhãn hiệu quần áo, cũng hiểu những chiếc xe đắt tiền đang đậu bên ngoài, nhưng họ ngốc, dáng vẻ là Đồng Kiều An sắp trở về một gia đình giàu .
Về nhà tiền, thế nào cũng hơn ở đây, đến sách cũng chẳng học hành tử tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-1-xuyen-khong.html.]
Kiều An hiểu ý họ, cũng họ vì cho cô.
Trong ký ức, Đồng Kiều An chọn như . Dù nỡ và còn nhiều luyến tiếc, cô vẫn .
Môi Đồng Thương Hành khẽ run, ánh sáng trong mắt ông vụt tắt. Giọng ông mang theo nỗi đau: “An An... ba thật sự nhớ con...”
Đồng Kiều Bác mím môi, cô, gì đó nhưng cuối cùng thôi.
"Ngày mai ... hôm nay con ." Kiều An .
Hai mắt Đồng Thương Hành lập tức sáng lên.
Trợ lý Cao bên cạnh khẽ : “Đồng tổng, đưa phu nhân đến bệnh viện , bên tiểu thư... sẽ ở trông, đợi phu nhân tỉnh sẽ đến đón tiểu thư.”
Đồng Thương Hành gật đầu, ánh mắt vẫn rời Đồng Kiều An: “An An, ba đưa đến bệnh viện , tối nay sẽ đến tìm con, để chú Cao ở với con, đừng sợ.”
Nói xong, ông nghiến răng, chạy về phía xe.
–– Ông cũng lo lắng cho vợ .
Đồng Kiều Bác liếc Đồng Kiều An một cái theo.
Xe nhanh chóng rời . Bên ngoài vẫn còn hai chiếc xe đậu . Đồng gia chỉ vội vã lái một chiếc, những còn đều ở trông Đồng Kiều An. Rõ ràng hôm nay họ thể sẽ .
Dân làng xúm xít những lời , trợ lý Cao tiễn họ .
Kiều An vẫn tại chỗ, ngơ ngác xuất thần.
Hôm nay cô tuyệt đối thể . Cô ở ngôi nhà , chờ một , chờ một ... gây đau khổ, hối hận và sự hắc hóa cho Đồng Kiều An.
Kiều An sắp xếp ký ức của cơ thể và thế giới . Kiều An c.h.ế.t, bây giờ cô là Đồng Kiều An của thế giới .
Sau , cô bao giờ còn là Kiều An nữa, mà là... Đồng Kiều An.
Trời dần tối, Kiều An nhóm lửa nấu cơm. Cô dường như thật sự trở thành Đồng Kiều An, ký ức của cô và thể thuần thục nhóm lửa nấu cơm.
Trợ lý Cao dám đến quá gần cô, nhưng khi thấy cô nấu cơm, vội vàng bước : “Đồng tiểu thư, cần nấu cơm, để ...”
Giọng cứng .
Căn bếp quá tồi tàn. Ngoài một chiếc nồi to và cái bếp đất, cùng với một chiếc nồi cơm điện cũ kỹ, thì chẳng gì để nấu nướng cả.
Rõ ràng là bếp điện từ bếp ga, cũng thể nấu cơm trong cảnh như thế .
–– Dù cũng chẳng nấu ăn cho lắm.
Trợ lý Cao vội lấy điện thoại .
Kiều An lên tiếng: “Đừng tìm, gọi đồ ăn .”
Nói xong, cô nhóm lửa xong.
Trợ lý Cao ngượng ngùng sờ mũi, ánh mắt khỏi liếc Kiều An.
Không hiểu vì , cảm thấy Kiều An chút khác biệt so với lúc mới gặp mặt hôm nay.
rốt cuộc khác ở , thể .
Hơn nữa... vị tiểu thư lưu lạc ở vùng núi , dường như giống với những gì họ tưởng tượng cho lắm?
"Chú ngoài chờ , khói dầu nhiều." Nói xong, Đồng Kiều An dậy tới.
Trợ lý Cao vội rời khỏi bếp.
Thật bếp nhỏ, nhưng lẽ mái nhà dột nát quá, nên mặt đất đặt nhiều chậu hứng nước, thành nhiều chỗ để .
Trợ lý Cao ở phòng khách phía , chằm chằm ngôi nhà đơn sơ đến cùng cực.
Đồng tiểu thư…
Mười lăm năm qua đều sống ở đây ?
Anh đang suy nghĩ thì bên ngoài tiếng bước chân. Một chạy nhanh, gần như xông trong nhà.
Trợ lý Cao ngẩng đầu , sững sờ.
Đó là một thiếu niên, mười sáu mười bảy tuổi. Tóc cắt ngắn, còn nham nhở đều. Cậu mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình, quần cũng rách rưới, vá chằng vá đụp .
Mồ hôi nhễ nhại, cả còn bẩn thỉu, rõ ràng là từ công trường chạy về.
đây là điều khiến trợ lý Cao sững sờ. Anh kinh ngạc vì vẻ ngoài của thiếu niên .
Trên mặt thiếu niên mồ hôi, nhưng làn da tái nhợt. Dáng mảnh khảnh, sống lưng thẳng tắp, toát lên một chút ngạo khí của tuổi trẻ.
Gương mặt góc cạnh, môi mím chặt, đôi mắt mang theo vẻ sắc bén hung ác như sói. Chỉ cần ở đó thôi cũng khiến khác thể rời mắt.
Trợ lý Cao chạm ánh mắt , trong khoảnh khắc, thế mà mở lời chào hỏi thế nào.
–– Đây là một hiện tượng từng .
"An An ?" Thiếu niên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn khàn, mang theo một vẻ lạnh lùng khó tả.
Trợ lý Cao , đây là Bạc Lục Ly, nương tựa lẫn lớn lên cùng Đồng Kiều An.
Cậu cha , chỉ một bà, nhưng bà cũng qua đời hai năm .
Đồng gia điều tra, Đồng Kiều An thể sống sót và lớn lên đều là nhờ thiếu niên và bà nhân từ của .
Trợ lý Cao vốn cho rằng Bạc Lục Ly là một đứa trẻ đen gầy thấp bé, nhưng ngờ dáng vẻ như thế . Một thiếu niên như , chỉ cần liếc mắt một cái là là tầm thường.
Trợ lý Cao ngẩn , nhất thời gì.
Bạc Lục Ly siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, vẻ hung ác trong mắt thoáng biến mất, sống lưng khom xuống, dường như trút hết khí lực, ánh mắt chút mờ mịt.
Cậu về trễ ?
An An... ?