Xuyên thành diễn viên tuyến mười tám, nhờ vào hệ thống ăn dưa trở thành ảnh hậu - Chương 580
Cập nhật lúc: 2024-07-28 12:39:23
Lượt xem: 272
Chương 580:
Bùi Hồng Vân cũng giống như Lâm Trà và Trầm Túy, thân là Ảnh đế nên anh ta được xếp ở vị trí cuối cùng trên thảm đỏ.
Lúc này, người trong phòng chờ đã không nhiều lắm, Bùi Hồng Vân vốn vẫn chưa ăn dưa cũng lấy được vị trí ăn dưa.
"Trà Trà, đã lâu không gặp."
Bùi Hồng Vân chủ động chào hỏi Lâm Trà: "Gần đây quay có thuận lợi không?"
Bên cạnh anh ta là người mới nổi tiểu hoa Tần Tình, hai người cùng đi tới trước mặt Lâm Trà chào hỏi.
Lâm Trà lễ phép nhìn về phía Bùi Hồng Vân và Tần Tình: "Cảm ơn Bùi lão sư quan tâm. Mọi việc diễn ra rất thuận lợi nha-"
Bùi Hồng Vân cảm khái nói: 'Ngẫm lại chúng ta cùng nhau quay chương trình giải trí đã là chuyện của hai tháng trước rồi. Thật hoài niệm quá!"
[Hoài niệm?]
Lâm Trà từ chối cho ý kiến, con ngươi đảo quanh.
[Anh hoài niệm chuyện anh lấy con gái làm thế thân cho cha cô ấy và thèm muốn cha cô ấy sao? ]
[Lịch sử đen tối này có gì đáng nhớ à?]
Thẩm Túy một bên giả vờ chơi điện thoại di động: Phụt - -
Anh thật sự không muốn cười, nhưng nghe được tiếng lòng của Lâm Trà thật sự nhịn không được!
Sắc mặt Bùi Hồng Vân tối sâm trong chớp mắt, với diễn xuất tinh xảo anh ta đã nhanh chóng che dấu sự xấu hổ này, vẫn lịch sự nói: "Không biết gần đây Liễu lão sư và Linh Nhi sao rồi."
"Lâu lắm rồi chúng tôi không liên lạc với nhau." "Họ vẫn rất tốt." Lâm Trà lễ phép nói.
[Không bị tên gay cặn bã này quấn lấy, đương nhiên là vui không hết rồi!]
[Nhân tiện... Anh có muốn thuyết phục Tần Tình đi khám phụ khoa không? Bùi Hồng Vân là ai, là một cái phích cắm đôi, không khác gì một cái máy khuấy phân. Chẳng lẽ hai người họ tương tương ủ ủ sẽ không nhiễm bệnh sao?]
[Đau lòng Tần Tình một giây! May mà Linh Nhi và Bùi Hồng Vân chưa tới bước này. ]
Thẩm Túy: Phốc - -
Máy khuấy phân haha!!!
Thật sự không trách anh không kìm chế được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/chuong-580.html.]
Dưa của Bùi Hồng Vân nói thế nào cũng... Là một lời khó nói hết như vậy!
Sắc mặt Bùi Hồng Vân càng đen hơn.
Lần nào anh ta cũng tắm rửa sạch sẽ! Cái gì mà máy quấy phân, đó là tình thú! Lâm Trà thì biết cái quái gì
Chỉ có Tần Tình hoàn toàn không hiểu vì sao Thẩm Túy lại cười mấy lần, còn nhìn cô và Bùi Hồng Vân cười. Chẳng lẽ trên mặt cô và Bùi Hồng Vân có thứ gì bẩn thỉu sao?
Bốn người hàn huyên tan rã trong không vui.
DTV
Bùi Hồng Vân vốn còn muốn moi một chút thông tin về Liễu Minh Khiêm từ chỗ Lâm Trà, không nghĩ tới trong tiếng lòng Lâm Trà lại mắng anh ta quấy phân. Chính anh ta cũng không nghe nổi, đúng lúc đến phiên anh ta và Tần Tình xuất hiện, Bùi Hồng Vân nhanh chóng xoay người rời đi.
Lâm Trà nhìn bóng lưng hai người, trong lòng không nhịn được cảm khái - -
[Quả nhiên, ánh mắt Tần Tình và Liễu lão sư thật sự rất giống nhau, lại một thế thân... Không chiếm được mới là chân ái, đến bây giờ Bùi Hồng Vân vẫn chưa từ bỏ Liễu lão sư đâu. ]
[Có cơ hội vẫn nên nhắc nhở Tần Tình một chút vậy!]...
Rốt cục đến phiên Lâm Trà và Thẩm Túy đi thảm đỏ.
Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, màn đêm buông xuống, gió lạnh buốt. Thảm đỏ kéo dài cả đêm sắp kết thúc, tất cả khách mời đều đã ở hội trường ấm áp chờ trao giải.
Lâm Trà mặc váy dài kim cương màu xanh đậm của Nguyệt Hung, trên cổ là dây chuyền kim cương trị giá ngàn vạn. Cô khoác khuỷu tay Thẩm Túy đi lên thảm đỏ.
Tấm giữ nhiệt dán ở bên trong váy dài không ngừng truyền lại hơi ấm, nhưng làn da lộ ra lạnh đến nỗi lông tơ Lâm Trà đều dựng thẳng lên.
Dù là như thế, các nữ minh tinh ở trước ống kính vẫn mỉm cười cùng fan, dường như hiện tại không phải trời đông giá rét mà là xuân thu ấm áp.
Đèn flash liên tiếp vang lên, xung quanh còn truyền đến tiếng thét chói tai của các fan.
"Lâm trà! Lâm trà!"
"Thẩm Túy! Thẩm Túy!"
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Lâm Trà chính thức xuất hiện trên thảm đỏ, đáng lẽ cô ấy không quen nhưng khi bước lên thảm đỏ, cái lạnh buốt giá và ánh đèn nhấp nháy xung quanh đều mang lại cho Lâm Trà một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Giống như cô đã đi thảm đỏ vô số lần.
Càng đi về phía trước, cảm giác quen thuộc này càng nồng đậm.
Mỗi lần đèn flash nháy lên về phía Lâm Trà, Lâm Trà khẽ rùng mình, trong đầu tràn vào rất nhiều ký ức vừa lạ vừa quen.
Vẫn là cô, vẫn là thảm đỏ.