Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 99: Giải quyết Trương Khải Minh (1)
Cập nhật lúc: 2025-02-12 20:33:47
Lượt xem: 22
Hạ Miên cúi đầu nhìn Tiểu Phong, thấy cậu bé vẫn tỉnh táo, cô xoa đầu rồi cười với cậu bé.
Dường như Tiểu Phong cũng biết mình sắp được cứu, cuối cùng cơ thể cậu cũng thả lỏng, đôi mắt cong cong nhìn Hạ Miên.
“Hạ Miên! Cẩn thận!”
Nương theo tiếng hét của Ninh Thiều Bạch, Hạ Miên nghe thấy tiếng lửa cháy lốp bốp trên đỉnh đầu, cảm giác nóng rực sặc người lan đến gần.
Cô che chở cho Tiểu Phong kín mít theo phản xạ, sau đó cảm nhận được trên người hơi nặng, có một người khác cũng xông đến che chở cho cô. Gần như đúng lúc ấy, một tiếng vang “ầm ầm” rất lớn nện trên đỉnh đầu.
Cô không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy hơi khó hít thở, trước khi mất đi ý thức, hình như cô ngửi thấy mùi thịt cháy...
Hạ Miên không hôn mê quá lâu, lúc cô tỉnh lại, ngoài miệng đã đeo mặt nạ dưỡng khí, đối mặt với một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, lúc này, ánh mắt luôn tràn đầy tình ý vừa nghiêm túc vừa chuyên tâm, mê người muốn chết.
Nhưng mà, một giây sau cái miệng cay nghiệt kia đã kéo Hạ Miên trở về với hiện thực .
“Không c.h.ế.t được nhỉ?”
Y tá bên cạnh hơi ngạc nhiên, mặc dù bình thường bác sĩ Ninh nói chuyện tương đối thẳng thắn, nhưng rất ít khi nói ra lời ác độc với bệnh nhân như vậy, huống chi em gái nhỏ này còn vừa mới trải qua một hỏa hoạn đáng sợ.
Nhưng mà điều khiến cô ấy ngạc nhiên hơn chính là, em gái nhỏ này hoàn toàn không lộ ra dáng vẻ yếu đuối, mà trực tiếp trừng mắt lườm bác sĩ Ninh.
Y tá:...
Được rồi, khả năng cô gái này cũng không phải người bình thường, ít nhất là cho đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa gặp người nào dám trợn mắt lườm bác sĩ Ninh.
“Dì ơi!” Tiểu Phong gần như nhảy xuống từ trong vòng tay của bác sĩ khác.
Dọa Hạ Miên giật mình: “Tiểu Phong!”
Ninh Thiều Bạch nhanh tay lẹ mắt đón được đứa trẻ, bế đến trước mặt Hạ Miên.
Hạ Miên ôm lấy cậu bé rồi, mới thở phào nhẹ nhõm: “Sắp bị cháu hù c.h.ế.t rồi.”
Vẻ mặt bác sĩ vừa bế cậu bé cũng hơi hoảng hốt: “Cậu nhóc này khoẻ thật đấy.”
“Dì ơi... hu hu... dì...” Tiểu Phong ôm chặt cổ cô, bắt đầu khóc lóc.
Từ khi xuyên tới đây cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Miên nghe thấy Tiểu Phong khóc thút thít thành tiếng. Cậu bé không lớn tiếng òa khóc giống đứa trẻ khác, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi và bi thương trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-99-giai-quyet-truong-khai-minh-1.html.]
Không phải vì lửa lớn, mà vì cô.
Hạ Miên đỏ mắt, ôm chặt cậu bé, vỗ về sống lưng cậu, hôn lên trán cậu an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu, chúng ta không sao rồi... Dì đã hứa, dì sẽ không bỏ rơi cháu.”
Cho dù thế nào, hai người đều phải đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Bởi vì Tiểu Phong c.h.ế.t sống không chịu tách khỏi Hạ Miên, nên hai người cùng nhau nằm trên cáng, được khiêng đến bệnh viện. Vì bọn họ sống ngay trong ký túc xá của bệnh viện, cũng đỡ phải gọi xe cứu thương đến, bốn nhân viên y tế trực tiếp nâng mỗi người một góc, vội vàng chạy đi.
Theo tốc độ tăng lên, Hạ Miên đang nằm mới dần dần nhận ra điều bất thường, cô nghiêng đầu hỏi Ninh Thiều Bạch đi theo bên cạnh: “Sao tôi lại cảm thấy nửa bên đầu mình lạnh căm căm vậy...”
Sắc mặt cô thay đổi, không dám lộn xộn néc: “Không phải bị đập vỡ sọ não rồi chứ?” Não lộ ra ngoài rồi à? Nếu không tại sao giữa hè nóng bức lại cảm thấy lạnh lẽo thế này...
Ánh mắt của Ninh Thiều Bạch dừng trên đỉnh đầu cô, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ quái, hình như đang cố hết sức kìm nén điều gì đó...
Tiểu Phong vẫn khóc lóc như trước, nghe thấy lời Hạ Miên thì ngẩng đầu lên từ n.g.ự.c cô, cẩn thận nhìn thoáng qua, vừa đau lòng khóc thút thít, vừa nói: “Không còn tóc...”
Hạ Miên: !!!
“Gì cơ?”
Hạ Miên ôm Tiểu Phong cùng nhau khóc lóc đến bệnh viện.
Nhìn y tá cầm d.a.o cạo tới, hai mắt Hạ Miên đỏ lên, giãy giụa lần cuối: “Không còn sợi nào sao? Không thể cứu lại chút sao?”
Vân Chi
“Đầu đinh, không, tóc con trai tôi cũng hơi chấp nhận được…”
Ninh Thiều Bạch nói với y tá: “Để tôi cạo cho, cô đi làm việc đi.”
Y tá trẻ tuổi đưa d.a.o cạo cho anh xong thì rời đi, Ninh Thiều Bạch nhìn Hạ Miên, lại bắt đầu cười.
Hạ Miên tức giận: “Anh cười cái gì! Anh còn cười nữa hả? Anh không biết đồng cảm với người đáng thương à?”
Ninh Thiều Bạch lấy từ trong túi ra một cái gương: “Tự cô xem đi, cô muốn cứu vớt như thế nào, tôi đều tôn trọng ý kiến của cô.”
Hạ Miên nhìn gương mặt đầy bụi tro của mình trong gương và cả quả đầu âm dương thu hút kia, thật sự khóc không ra nước mắt.
Chắc là lúc khúc gỗ kia rơi xuống trên đỉnh đầu, đã trượt khỏi tấm thảm phòng cháy của Ninh Thiều Bạch, sau đó cháy vào tóc của cô.
Hạ Miên giơ tay định gãi, định xem có khả năng cứu vớt hay không, kết quả sau khi tay đầy tro bụi, cô trông thấy được da đầu trắng mịn của mình...
Nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô, Ninh Thiều Bạch nhịn cười, mở miệng an ủi: “Cũng may chỉ cháy đến tóc, sau này vẫn mọc lại được, nếu cháy tới da đầu, vậy thì sau này nửa đầu kia sẽ luôn trọc.”