Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 97: Phóng hoả giết người (1)

Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:43:46
Lượt xem: 28

Chuyện chuyển hộ khẩu cho Tiểu Phong rất thuận lợi, vì muốn nhanh chóng đưa Hoàng Hiểu Quyên ra ngoài, Trương Khải Minh đã tìm người để nhờ cậy, cho nên chuyện lo liệu rất nhanh.

Bác Cả Hạ cũng có chút danh tiếng ở huyện Minh Khê, nên chưa đầy một tuần, hộ khẩu của Tiểu Phong đã được chuyển sang hộ khẩu của Hạ Miên rồi.

Xong việc, Trương Khải Minh lập tức dẫn Hạ Miên đến đồn Công an lật án kiện cho Hoàng Hiểu Quyên.

Lần đầu tiên, Hạ Miên nhận thức được góc khuất ở nơi nhỏ bé này, thậm chí cô không cần mở miệng, chỉ cần đến trình diện, rồi ấn dấu tay dựa theo khẩu cung mà cảnh sát Tiểu Đinh viết từ trước là xong rồi.

Hạ Miên thấy được vẻ mặt khó chịu của Liễu Hồng, còn cảnh sát Trương - cộng sự của cô ấy thì lộ ra vẻ mặt tập mãi thành quen rồi.

Đây là sự thật mà Hạ Miên không có khả năng thay đổi, cho nên cô chỉ có thể dẫn Tiểu Phong nhanh chóng rời khỏi nơi này, đến một nơi sáng sủa hơn, không có những nơi u ám như vậy.

Lúc trở lại ký túc của bệnh viện, Hạ Miên ôm Tiểu Phong vui vẻ ngồi trên sô pha, cho cậu bé xem tờ hộ khẩu hơi mỏng kia: “Hạ Dư Phong, về sau cái tên này là tên chính thức của cháu đó!”

Có thể thấy Trương Khải Minh đã bị kích thích rất lớn, nên với chuyện Tiểu Phong chuyển hộ khẩu tiện thể đổi tên luôn cũng không lên tiếng.

Tiểu Phong vui mừng lắc lư chân nhỏ, cả người toát ra bong bóng sung sướng: “Tiểu Phong và dì là người một nhà rồi!”

“Phải, sau này chúng ta chính là người một nhà!” Hạ Miên cười xoa đầu cậu bé.

Cậu bé nghiêm túc mà cẩn thận nhìn kỹ tờ hộ khẩu kia, giống như có thể xem hiểu vậy.

Sau đó, cậu bé cẩn thận giao sổ hộ khẩu cho Hạ Miên, hỏi: “Chúng ta sẽ tới thành phố Yến ạ?”

“Phải.” Hạ Miên nheo mắt: “Nhưng mà tạm thời chưa thể cho bất kỳ ai biết chuyện này.”

“Ngày mai, chúng ta đi cảm ơn hàng xóm trong khu tập thể đã chăm sóc chúng ta, ngày mốt chúng ta về quê một chuyến.” Hạ Miên nói: “Có thể tìm anh Cường Cường chơi.”

Tiểu Phong hé miệng cười: “Ve sầu.”

“Thích ăn ve sầu à?” Hạ Miên không nhịn được cười rộ lên, từ khi biết mình đã chung hộ khẩu với cô, dường như lá gan của cậu nhóc đã lớn hơn một chút, vậy mà còn biết bày tỏ sở thích.

Ngày hôm sau, Hạ Miên dắt Tiểu Phong đến cửa hàng bách hóa tổng hợp mua một ít đồ đem về khu tập thể chào tạm biệt hàng xóm, mấy ngày nay, hàng xóm đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

Sau đó, Hạ Miên gặp được Hoàng Hiểu Quyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-97-phong-hoa-giet-nguoi-1.html.]

Bởi vì chưa có lệnh bắt giữ chính thức, cho nên hôm qua đồn Công an vừa sửa khẩu cung, hôm nay chị ta đã được thả ra.

Hạ Miên vừa ra khỏi nhà cô giáo Mễ, đã đối mặt với Hoàng Hiểu Quyên đang đi tới từ phía đối diện.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng được người phụ nữ này từng là người phụ nữ trẻ tuổi thời thượng gọn gàng nữa.

Bây giờ, tóc chị ta bóng dầu, rối bù, trên làn da lộ ra bên ngoài có rất nhiều vết bầm tím.

Ngẫm lại thì cũng bình thường thôi, điều kiện trong trại tạm giam không tốt, Trương Khải Minh bận đến sứt đầu mẻ trán bên ngoài, hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến chị ta, không hề đưa đồ dùng hằng ngày tới đồn công an.

Hơn nữa, trong trại tạm giam không có mấy người tốt đẹp, bị bắt nạt là chuyện hết sức bình thường.

Chị ta khoác chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Trương Khải Minh, đầu gần như cúi thấp đến ngực, không dám nhìn người khác.

Sợ là sau khi trải qua chuyện này, chị ta sẽ không ngẩng đầu lên nổi nữa.

Không chỉ không dám ngẩng đầu lên...

Nhớ phản ứng trước đây của Hoàng Hiểu Quyên, chắc là chị ta cũng biết chuyện Hạ Xuân.

Vậy… Liệu chị ta có biết chuyện Trương Khải Minh cũng chuẩn bị mua bảo hiểm cho mình không nhỉ?

Ánh mắt của Hạ Miên dừng lại trên người Trương Khải Minh, đối phương cũng đang nhìn sang đây, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hình như Hạ Miên nhìn thấy ý cười bí ẩn trong đáy mắt anh ta.

Vân Chi

Trương Khải Minh nhìn túi quà tặng trong tay Hạ Miên, hỏi: “Chuẩn bị về quê à? Hôm nay không còn xe, tối nay vẫn ở ký túc xá bệnh viện sao?”

Hạ Miên gật đầu.

Trương Khải Minh nói: “Ừ, gần đây anh hơi nhiều việc, đợi hai ngày nữa hết bận rồi anh sẽ về huyện Minh Khê thăm các em.”

Anh ta nhìn về phía Tiểu Phong, nở một nụ cười: “Tiểu Phong, ngoan ngoãn đi theo dì con...”

Không hiểu tại sao, Hạ Miên luôn có cảm giác những lời này của anh ta khiến cô rợn tóc gáy, Tiểu Phong cũng túm chặt tà váy cô, trốn ra sau lưng.

Sau đó, Tiểu Phong lại bắt đầu sợ hãi. Tâm trạng vừa thả lỏng lại trở nên căng thẳng, gần như bám sát Hạ Miên một tấc cũng không rời.

Loading...