Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 96: Ai mơ đẹp

Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:43:44
Lượt xem: 37

Đêm khuya ở thời đại này không đèn đuốc sáng trưng như ở đời sau, trong đêm tối, chỉ có mấy cột đèn đường xa xa trên đường của khu tập thể tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Sau khi xuống lầu, Hạ Miên nhìn thấy cửa sổ nhà cô giáo Mễ lộ ra một chút ánh sáng ấm áp, cửa chống trộm cũng giữ lại một khe hở, rõ ràng vẫn đang chờ cô trở về.

Cảm giác ấm áp lập tức dâng lên trong lòng giúp tay chân đang cứng đờ của cô dần dần lấy lại tri giác. Cô nhẹ nhàng mở cửa, phát hiện có một người đang ngồi trên sô pha.

Người đàn ông tùy ý dựa vào sô pha lật quyển sách chuyên ngành trên tay, dáng người cao ráo chìm trong ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn nhỏ, bớt đi vài phần lạnh lùng xa cách thường ngày, nhiều thêm vài phần dịu dàng.

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Về rồi à?”

Giọng nói bị đè thấp trong bóng đêm lộ ra ý quan tâm, xua tan chút ý lạnh cuối cùng còn sót lại trong đáy lòng Hạ Miên.

Cô đi qua đó, ngồi xuống sô pha, nhỏ giọng nói ra phát hiện và suy đoán của bản thân cho Ninh Thiều Bạch.

Lúc nói ra chuyện này, răng của cô không khỏi run lên.

“Tôi nên làm gì bây giờ?” Hạ Miên không nhịn được hỏi: “Có lẽ có thể bắt được chứng cứ phạm tội Trương Khải Minh thông qua chuyện này nhỉ?”

Ninh Thiều Bạch cười nhạo: “Loại đàn ông không triển vọng này chỉ có thể nghĩ ra mưu đồ đường ngang ngõ tắt như vậy thôi, anh ta đã không thèm giấu giếm chuyện xấu mình làm, thì chuyện sau đó dễ hơn nhiều rồi.”

“Yên tâm đi, ngày mai tôi sẽ trực tiếp đến đồn Công an tỉnh bảo người ta theo dõi chuyện này.”

Ninh Thiều Bạch vươn vai đứng dậy, tiện tay túm lấy nhúm tóc ngốc nghếch của cô: “Ngủ đi, buồn ngủ quá.”

Anh nói quá hời hợt, khiến Hạ Miên có cảm giác không phải cô đang đối mặt hai tên biến thái nghĩ cách g.i.ế.c người, mà đối mặt với tên côn đồ hẹn mình đánh nhau, tâm trạng cũng vô thức thả lỏng.

Ngày hôm sau, Hạ Miên dậy rất sớm, dù sao cũng đang ở nhà người khác, cô hơi xấu hổ.

Tiểu Phong còn dậy sớm hơn cô, mắt to như quả nho nhìn cô không hề chớp mắt, giống như sợ cô sẽ biến mất.

Đứa trẻ này vấn thiếu cảm giác an toàn như trước, từ sau khi Hạ Miên cứu cậu bé, cô chưa từng xa cậu bé trong thời gian dài như vậy, tối nào cũng ôm cậu bé ngủ.

Tiểu Phong thấy cô mở mắt, đôi mắt lập tức cong lên: “Dì.”

Trong mắt trong đầu đều là hình bóng cô.

Hạ Miên hôn lên trán cậu bé: “Chào buổi sáng cục cưng.” Kiên nhẫn một chút nhé cục cưng, sắp rồi, cuộc sống thế này sắp kết thúc rồi.

Lúc ăn bữa sáng, Ninh Thiều Bạch đưa cho cô một chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa ký túc xá ở bệnh viện tôi làm, tôi ít khi ở đó, cô ở đó thì quét dọn sạch sẽ giúp tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-96-ai-mo-dep.html.]

Ninh Thiều Vận giận dữ liếc xéo anh, rồi nói: “Em không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”

Hạ Miên mỉm cười, vô thức học theo cách nói chuyện nhẹ nhàng như tiên nữ: “Không sao đâu, em biết bác sĩ Ninh có ý tốt mà.”

Ninh Thiều Bạch nhíu mày lại, cũng học theo giọng điệu của cô: “Có thể nói chuyện bình thường không?”

Ai không bình thường? Hạ Miên tức giận đến mức muốn đánh người.

Hạ Miên tưởng phòng ký túc xác của Ninh Thiều Bạch chỉ là phòng đơn bình thường, không ngờ lại ở ngay lầu một.

Căn phòng rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông, trước cửa còn có sân vườn nhỏ vài mét. Đây là đãi ngộ của bác sĩ chuyên ngành sao?

Dễ nhận ra thân phận bánh trái thơm ngon của Ninh Thiều Bạch cũng giống như viện trưởng ở nơi này.

Bởi vì khi trực đêm, thỉnh thoảng Ninh Thiều Bạch sẽ ngủ ở lại nơi này, cho nên căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, rõ ràng Ninh Thiều Bạch cũng có bệnh sạch sẽ mà phần lớn các bác sĩ đều có.

Thấy Hạ Miên và Tiểu Phong đã thu xếp ổn thỏa, Ninh Thiều Bạch lại nhét cho Hạ Miên một cái điện thoại di động: “Cho cô mượn dùng trước, bên trong có số điện thoại của tôi rồi, lỡ như có chuyện gì thì có thể liên lạc kịp thời.”

Hạ Miên nói: “Ơn lớn này không lời nào cảm tạ hết được.”

Ninh Thiều Bạch: “Ừ, trừ sang ơn cứu mạng của Sâm Sâm, sau này đừng làm phiền tôi nữa.”

Hạ Miên trợn trừng mắt: ‘Tôi thật lòng coi anh là chị em, anh lại tính toán nợ ân tình với tôi?”

Ninh Thiều Bạch tức giận giơ tay túm nhúm tóc ngốc nghếch của cô, Hạ Miên đã đoán trước trược, nên nghiêng người trốn thoát, ngoài miệng còn ồn ào: “Anh mơ đẹp quá đấy.”

“Dù thế nào thì ơn cứu mạng cũng phải ngang với mức lấy thân báo đáp chứ?” Miệng Hạ Miên như s.ú.n.g liên thanh: “Mặc dù giới tính của hai ta giống nhau, nhưng thật ra không ảnh hưởng đến việc anh dùng cả đời để báo đáp tôi.”

Ninh Thiều Bạch căm tức duỗi tay ra kẹp lấy đầu Hạ Miên, hung hăng búng vào trán cô: “Rốt cuộc thì ai đang mơ đẹp? Tuổi còn nhỏ đã biết mơ mộng hão huền rồi.”

Tiểu Phong thấy vậy, vội ôm chân Ninh Thiều Bạch, nói: “Anh Ninh, dì!”

Ninh Thiều Bạch sững người, buông Hạ Miên ra, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Phong: “Gọi chú Ninh.”

Vân Chi

Hạ Miên ôm Tiểu Phong, bỉ ổi đắc chí cười to: “Ái chà, tôi có Tiểu Phong giúp đỡ rồi.”

Tiểu Phong nhìn chằm chằm vào Ninh Thiều Bạch không rời, Ninh Thiều Bạch chỉ có thể lườm Hạ Miên từ xa, rồi xoay người đi làm.

Loading...