Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 94: Đồng ý
Cập nhật lúc: 2025-02-05 17:43:40
Lượt xem: 38
Hạ Miên dự liệu không tồi, bọn họ vừa ngồi xuống sô pha, thì cửa lớn nhà cô giáo Mễ bị đẩy ra kêu “ầm” một tiếng.
Trương Khải Minh thở phì phò, không để ý đến điều gì khác chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Miên không rời mắt, giọng gần như hét lên: “Túi da rắn để đồ của Tiểu Phong đâu rồi?”
Hạ Miên chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu: “Túi da rắn gì cơ? Tiểu Phong còn có túi da rắn à?”
“Tiểu Phong!” Mắt Trương Khải Minh đỏ ngầu nhìn về phía Tiểu Phong, giọng trầm giống như muốn ăn thịt người: “Con tự nói đi, đồ của con đi đâu rồi?”
“Chẳng phải cha đã dặn con phải bảo vệ tốt đồ của mình rồi à?”
Tiểu Phong bị dọa run rẩy, cả người cứng còng.
Cô giáo Mễ và ông Trần nhíu mày, Ninh Thiều Vận vội vàng ôm Sâm Sâm vào lòng.
Cô giáo Mễ nói: “Tiểu Trương, cậu làm gì đó?”
Hạ Miên vươn tay kéo Tiểu Phong vào lòng mình, cả giận nói với Trương Khải Minh: “Anh buồn cười thật đấy, đây lần đầu tiên tôi biết Tiểu Phong còn có đồ phải tự mình bảo vệ đó, ngay cả bản thân nó còn không bảo vệ được nữa là!”
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Trương Khải Minh đã mất đi lý trí, định tiến lên túm lấy Tiểu Phong.
Thấy anh ta đã mất bình tĩnh, Cô giáo Mễ vội vàng nói: “Là cái túi da rắn màu nâu phải không?”
Nghe vậy Trương Khải Minh mới dừng lại, không thèm quan tâm đến Tiểu Phong nữa mà vội vàng nhìn cô giáo Mễ hỏi: “Thím nhìn thấy sao? Ở đâu?”
“Hôm trước Hiểu Quyên đem nó đi vứt rồi.” Cô giáo Mễ nói.
“Vứt ở đâu?” Trương Khải Minh thở gấp, trong nét mặt dữ tợn mang theo chút mong chờ, có điểm giống con bạc vừa đặt cược tất cả tài sản của mình, đang dần dần đánh mất lý trí.
“Ở chỗ thùng rác bên cạnh khu tập thể.”
Cô giáo Mễ vừa dứt lời, Trương Khải Minh đã biến mất sau cánh cửa.
Sâm Sâm nhíu mày: “Ông chú đó đáng sợ quá, có phải chú ấy bị điên rồi không.”
Ninh Thiều Vận xoa đầu cậu: “Sau này cách xa chú ấy một chút.”
Hạ Miên vỗ về sống lưng Tiểu Phong, trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, dì nói rồi, nhất định sẽ bảo vệ cháu.”
Tiểu Phong giơ cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ Hạ Miên, khóc nức nở: “Dì.”
Hạ Miên khẽ hôn lên trán cậu bé, trong lòng thầm ghi thêm cho Trương Khải Minh một tội, đồ súc sinh đó, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-94-dong-y.html.]
…
Đáng sợ hơn không có gì, chính là rõ ràng có thể có được nhưng chẳng hiểu sao lại mất đi.
Tuy Trương Khải Minh là người lòng dạ kín đáo, nhưng lúc này gần như đã điên khùng rồi. Anh ta thẳng tay lật đổ thùng rác trước của khu tập thể ra để tìm kiếm.
Hàng xóm qua lại có không ít người quen biết anh ta, khó tránh khỏi sẽ hỏi một câu: “Làm mất thứ gì à?”
“Túi da rắn của Tiểu Phong.” Trương Khải Minh gửi gắm hy vọng có người từng nhìn thấy.
Đúng là có không ít người từng nhìn thấy, mặc dù đã qua mấy ngày, nhưng lúc Hoàng Hiểu Quyên trở về thật sự quá nhếch nhác, dáng vẻ bị một cái túi da rắn dọa đến sụp đổ của cô ta khiến người ta nhớ như in.
“Còn nói có đồ sinh giòi bọ dọa sợ, chúng tôi còn tưởng là gạo và mì gì đó, không ngờ là đồ của Tiểu Phong...” Có người cất giọng quái gở nói.
Người khác cũng nói: “Giờ đã qua gần một tuần rồi, xe rác đã đến hai lần, dù có vứt ở chỗ này thì cũng không còn ở đây từ lâu rồi. Rốt cuộc trong túi da rắn đó có thứ gì thế?”
Vân Chi
Có tất cả của anh ta, là tương lai giàu sang của anh ta!
Sau khi lục lọi thùng rác không có kết quả, Trương Khải Minh lại vội vàng hỏi thăm vị trí bãi rác, rồi biến mất.
Trương Khải Minh đi suốt hai người chưa hề xuất hiện, cũng không đi làm, chủ nhiệm phân xưởng còn cố ý đến nhà tìm một lần, rõ ràng cực kỳ bất mãn với anh ta. Sau chuyện này đừng nói đến chuyện thăng chức, sợ là công việc cũng không giữ nổi.
Đợi đến lúc anh ta xuất hiện lại, suýt chút nữa mọi người đã không nhận ra anh ta, bở anh ta bẩn thỉu nhếch nhác như một tên ăn mày, cả người tỏa ra mùi hôi thối, đáy mắt tràn đầy tơ máu, lúc nhìn người khác lại giống như thú dữ có thể xông lên cắn xé người ta bất cứ lúc nào.
Hàng xóm thấy vậy, ngay cả chào hỏi cũng không dám lên tiếng.
Mẹ con nhà họ Hoàng đến nhà tìm anh ta mấy ngày liên tục cũng kinh ngạc. Mẹ Hoàng sửng sốt nói: “Mẹ bảo này, con rể, con làm sao...”
Trương Khải Minh lại bình tĩnh bất ngờ: “Về nhà trước đi, tôi sửa sang lại một chút đã.”
Bởi vì hai ngày qua không tìm thấy người vốn Hoàng Hiểu Quân còn định nổi giận, bây giờ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Trương Khải Minh nhìn về phía Hạ Miên đang xách hành lý theo, nhíu mày, giọng nói không tốt lắm: “Cô định đi đâu thế?”
Hạ Miên nói: “Tôi với Tiểu Phong định chuyển ra ngoài ở, dù sao cũng tình ngay lý gian, tôi sợ ảnh hưởng đến thanh danh của tôi.”
Sau khi Trương Khải Minh đi khỏi, Hạ Miên vẫn luôn tìm nhà ở để chuyển ra ngoài, nhưng mà trong niên đại này, trong thành phố rất ít nhà ở cho thuê, trong thời gian hai ngày, Hạ Miên vẫn chưa tìm được nơi nào thích hợp.
Hôm nay, Trương Khải Minh quay về, cô với Tiểu Phong định tạm thời đến nhà cô giáo Mễ ở nhờ, bởi sau chuyện ngày hôm trước, mọi người cũng hiểu được lý do rồi.
Có lẽ do chuyện mất tem đã tác động đến anh ta rất lớn, cho nên Trương Khải Minh hoàn toàn không thèm quan tâm đến lời của Hạ Miên, chỉ thản nhiên nói: “Cô cũng lên đây cùng đi, chúng ta thương lượng một chút, tôi đã đồng ý chuyện cô nói rồi.”
Hạ Miên cảm nhận được cảm xúc điên cuồng đang cất giấu trong người Trương Khải Minh, khiến cô càng cẩn thận hơn.