Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 93: Nhà họ Hoàng đến (3)
Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:27:20
Lượt xem: 30
Hoàng Hiểu Quân nhìn về phía Trương Khải Minh: “Tôi biết cậu vẫn luôn chán ghét nhà chúng tôi, cho nên vì Hiểu Quyên có thể sống tốt, nhà họ Hoàng chúng tôi vẫn luôn tránh không đến trước mặt cậu, khiến cậu đỡ ghét.”
“Nhưng bây giờ Hiểu Quyên vừa vào tù, cậu đã lập tức ném Hiên Hiên đến nhà chúng tôi, không phải là cậu ghét bỏ em ấy, chuẩn bị ly hôn em ấy chứ?”
Mẹ Hoàng lập tức khóc nức nở: “Trương Khải Minh, cậu không được vô lương tâm như vậy, Hiểu Quyên đã theo cậu từ lúc cậu chưa có gì trong tay, căn nhà này cũng là nhà chúng tôi mua chô cậu. Còn Hiên Hiên nữa, cậu nhìn Hiên Hiên đi, Hiên Hiên đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ cậu muốn nó không có mẹ giống như Tiểu Phong sao?”
Đúng lúc ấy Hiên Hiên khóc toáng lên, chạy đến chỗ Trương Khải Minh: “Cha, cha, anh Minh bắt nạt con! Con không muốn ở nhà bà ngoại nữa, con muốn mẹ, con muốn mẹ...”
Hoàng Hiểu Quân lau mắt nói: “Em rể, cho dù cậu ghét Hiểu Quyên khiến cậu mất mặt, thì cậu cũng phải nghĩ cho Hiên Hiên chứ.”
“Tiểu Phong có dì nó chăm sóc rồi, dì nó yêu thương nó như vậy,chắc chắn sau này sẽ không đối xử tệ với nó, còn Hiên Hiên thì khác, nhà chúng tôi không ai quản được nó…”
Mẹ Hoàng cũng gào khóc: “Khải Minh à, coi như mẹ cầu xin con, mẹ quỳ xuống cầu xin con có được không?”
“Mẹ biết con chê Hiểu Quyên mất mặt, nhưng mà con cũng phải nghĩ xem nó đã hy sinh bao nhiêu vì cái nhà này chứ.”
“Lúc trước, các con mua nhà mượn tiền của cha mẹ, đến bây giờ vẫn chưa trả lại, chỉ vì anh trai nó thúc giục gấp quá, nó mới nảy ra suy nghĩ không đứng đắn.”
“Sau này, số tiền đó nhà mẹ sẽ không đòi vội nữa, các con cứ trả lại từ từ là được, chỉ cần các con hạnh phúc…”
Trương Khải Minh càng nghe càng cảm thấy không đúng: “Tôi vay tiền nhà bà khi nào?! Gì mà nhà bà mua nhà cho chúng tôi?!”
“Tôi biết ngay mà!” Hoàng Hiểu Quân lập tức nổi trận lôi đình: “Có phải cậu muốn nhân cơ hội này ly hôn với Hiểu Quyên, để vứt bỏ khoản nợ bốn vạn đồng kia hay không? Trương Khải Minh, cậu đúng là loại người mưu mô!”
Trương Khải Minh tái mặt: “Bốn vạn đồng gì cơ, bốn vạn đồng ở đâu ra?”
“Tất nhiên là bốn vạn đồng các cậu đã mượn của chúng tôi khi mua nhà rồi.” Hoàng Hiểu Quân trợn trừng mắt: “Không phải vay nhà chúng tôi, thì lúc đó, cậu mới vào nhà máy, sao có tiền mua được căn nhà lớn như vậy?”
“Chẳng lẽ là dùng tiền bồi thường của Hạ Xuân sao?”
“Anh im miệng cho tôi!!” Bỗng nhiên, đáy mắt Trương Khải Minh xuất hiện tơ máu, ánh mắt nhìn Hoàng Hiểu Quân như muốn ăn thịt người: “Không có tiền bồi thường!”
Hạ Miên yên lặng ôm chặt lấy Tiểu Phong, lùi về chỗ an toàn.
Ninh Thiều Vận cũng bế Sâm Sâm đi, mọi người đều ngầm hiểu tránh ra bên cạnh vểnh tai lên nghe ngóng.
“Đúng vậy, không có tiền bồi thường.” Hoàng Hiểu Quân lấy ra một tờ giấy: “Cho nên đã vay của nhà chúng tôi, giấy nợ vẫn còn đây, tôi nói cho cậu, đừng hòng bùng nợ!”
Trương Khải Minh siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi lên, anh ta biết bản thân đã bị lừa rồi...
Vậy mà Hoàng Hiểu Quyên ngu xuẩn kia lại dám viết giấy nợ sau lưng anh ta!
Mẹ Hoàng vẫn đang tiếp tục khóc lóc cầu xin: “Khải Minh à, con đồng ý với Hạ Miên để đón Hiểu Quyên ra ngoài đi, chỉ cần đón nó ra ngoài, số tiền này các con có thể trả từ từ, mẹ cũng không cần gấp đâu...”
Hoàng Hiểu Quân cũng nói chậm lại: “Đúng đó, chỉ là chuyển hộ khẩu của Tiểu Phong sang cho dì thằng bé thôi, đâu phải cắt đứt quan hệ cha con.”
“Bây giờ, nuôi thằng bé trong nhà, cậu còn phải nhọc lòng, cuộc sống cũng không được êm ấm. Đợi sau khi đứa bé lớn rồi, cậu muốn đón về thì đón về, cũng như nhau cả thôi.”
Trương Khải Minh không cách nào phản bác, nếu không thừa nhận tờ giấy nợ kia, anh ta tin chắc chắn người nhà họ Hoàng sẽ ép anh ta nói ra nguồn gốc của số tiền đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-93-nha-ho-hoang-den-3.html.]
Anh ta hít sâu một hơi, định an ủi người nhà họ Hoàng trước: “Chuyện này để tôi suy nghĩ đã...”
“Chuyện này có gì cần suy nghĩ nữa.” Mẹ Hoàng nổi giận: “Chỉ là chuyển hộ khẩu cho đứa trẻ mà thôi, rốt cuộc cậu còn muốn tìm cớ gì nữa? Không phải cậu định dùng mánh khóe gì chứ?”
Thấy mẹ mình đã thay đổi thái độ, Hoàng Hiểu Quân cũng sửa từ lễ độ thành cứng rắn.
Anh ta cả giận mắng: “Tôi biết ngay cậu không phải người tốt lành gì mà, trước đây, em gái tôi là con gái thành phố, lại bị một thằng nhóc nông thôn dụ dỗ xoay mòng mòng.”
“Cậu hưởng lợi từ nhà tôi, bây giờ lại muốn qua cầu rút ván à? Trương Khải Minh, tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu!”
“Nếu lần này, em gái tôi không ra được, cậu cũng đừng mong được sống yên ổn ở thành phố này!” Sau đó anh ta quay đầu nói với người xung quanh: “Công đoàn của công ty Hoa Cương ở đâu? Tôi muốn đi hỏi xem, nhà máy có để ý đến vấn đề tác phong cá nhân hay không?”
Trương Khải Minh cũng nổi giận: “Tôi đã nói tôi phải suy nghĩ đã!”
Anh ta túm lấy cổ áo của Hoàng Hiểu Quân, vẻ mặt dữ tợn: “Hoặc là nhà anh chờ đợi một ngày, hoặc là hôm nay tôi lập tức khởi tố, rồi ly hôn Hoàng Hiểu Quyên!”
Hoàng Hiểu Quân bị dáng vẻ này của anh ta dọa sợ, mẹ Hoàng thấy vậy cũng không dám ép người quá đáng nữa. Bà ta nghẹn ngào nói: “Được, chúng tôi biết cậu cũng không dễ dàng gì.”
“Vậy chúng tôi sẽ chờ cậu một ngày, ngày mai, cậu phải cho chúng tôi một câu trả lời thoả đáng, hoặc là lập tức trả lại bốn vạn đồng, hoặc là lập tức đón Hiểu Quyên ra ngoài.”
Sau khi mẹ con nhà họ Hoàng rời đi, Trương Khải Minh quay đầu nhìn chằm chằm vào Hạ Miên, dáng vẻ đau khổ lại kiên quyết.
“Hạ Miên, em nghe cho rõ đây, anh tuyệt đối sẽ không để Tiểu Phong đi với người khác, thằng bé là niệm tưởng cuối cùng chị gái em để lại cho anh.”
Một câu này đã chặn miệng những người đang định khuyên nhủ, cũng khiến Hạ Miên buồn nôn quá mức. Cô ôm chặt lấy Tiểu Phong, đáp lại một cách mỉa mải: “Vậy mà anh để niệm tưởng cuối cùng này cho niềm vui mới của anh tuỳ ý ngược đãi?”
“Hỏi thật anh nhé, có phải do chị gái tôi cản trở tình yêu tốt đẹp của anh với Hoàng Hiểu Quyên, nên anh mới giữ Tiểu Phong lại chịu đựng thay mẹ nó, làm bao cát cho vợ chồng anh trút giận không?”
“Tôi đã nói rồi, đừng lợi dụng Tiểu Phong và chị gái tôi để đắp nặn hình tượng từ ái hay thâm tình nữa, nếu không đừng trách tôi xé rách lớp nguỵ trang của anh.”
Trương Khải Minh lướt qua vẻ mặt châm biếm của đám hàng xóm đang hóng hớt, sa sầm mặt, không nói lời nào đi thẳng lên lầu.
Hạ Miên cao giọng gọi với theo: “Không chuyển hộ khẩu cũng được, đưa tất cả tiền bồi thường của chị gái tôi lúc trước cho Tiểu Phong đi.”
Trương Khải Minh lập tức quay đầu lại, đáy mắt tràn đầy hung ác âm u: “Anh nói rồi, không có tiền bồi thường!”
Vân Chi
Hạ Miên trừng mắt lại, không hề yếu thế: “Vậy tiền của anh từ đâu ra? Chẳng lẽ là mượn từ nhà họ Hoàng thật?”
Đột nhiên cảm xúc của Trương Khải Minh bình tĩnh trở lại, anh ta không phản bác nữa mà môi cong lên gần như không thể nhìn thấy, xoay người lên lầu.
Hạ Miên cảm thấy đáy lòng ớn lạnh, có lẽ tên biến thái này đang rất muốn g.i.ế.c cô nhỉ?
Không sao, anh ta chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi, Hạ Miên cổ vũ bản thân, bây giờ anh ta vẫn nên đau lòng vì nhà họ Hoàng trước đi!
Nhà họ Hoàng nhắc đến nhiều tiền như vậy, chắc Trương Khải Minh cũng nên kiểm tra “quỹ đen” của anh ta rồi nhỉ...
Hì hì...
Tác giả có lời muốn nói: Trương Khải Minh sắp điên rồi……