Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 91: Nhà họ Hoàng đến (1)

Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:27:16
Lượt xem: 30

Thứ mà Trương khải Minh thích nhất chính là thanh danh và tiền bạc.

Hơn nữa, hai thứ này không hề ảnh hưởng đến kế hoạch trước đó của Hạ Miên, chỉ cần điều chỉnh kế sách một chút. Cô không định tính toán từ từ nữa, mà trực tiếp cho liều thuốc mạnh:

“Nếu Hoàng Hiểu Quyên ngồi tù, Trương Khải Minh có thể ly hôn với chị ta một cách dễ dàng, tờ giấy nợ mà Hoàng Hiểu Quyên ký sẽ không liên quan gì đến anh ta.”

“Nghe nói anh ta cũng không định giành quyền nuôi nấng Hiên Hiên, Hiên Hiên chỉ có thể để cho nhà bà nuôi dưỡng, nhà họ Hoàng bà cũng không có cách nào vứt bỏ đứa bé này, nếu không sẽ phạm tội bỏ rơi, cũng phải ngồi tù.”

Nhắc đến ngồi tù, người nhà họ Hoàng lập tức sợ hãi, huống hồ, giấy nợ ba bốn vạn đồng kia đáng để bọn họ liều mạng một phen rồi.

Hiệu quả của cuộc điện thoại này của Hạ Miên đến rất nhanh chóng.

Trước đó, người nhà họ Hoàng luôn tránh như rắn rết vì biết khả năng Hoàng Hiểu Quyên sẽ phải ngồi tù, thế mà sáng hôm sau lại mang dáng vẻ mệt mỏi phong trần xuất hiện trong khu tập thể Hoa Cương.

Lúc ấy, Tiểu Phong đang chơi đá cầu với Sâm Sâm ở cửa khu tập thể, Hạ Miên đang ngồi trên băng ghế dài đọc sách.

Thứ nhất, trường trung học sắp khai giảng, cô thật sự phải ôn tập, thứ hai, cô cần dời đi sự chú ý.

Cứ nghĩ đến việc Trương Khải Minh là tội phạm g.i.ế.c người, nghĩ đến bản thân đang thách thức một tên tội phạm g.i.ế.c người, cắn ngược lại khiến đối phương ôm một bụng tức, Hạ Miên khó tránh khỏi hơi hãi hùng khiếp vía, làm gì cũng cảm thấy không yên tâm, chỉ có thể đọc sách cho đỡ sợ:

“Lửa dựng ngút đầu, đứng tựa lan can, trận mưa vừa dứt... Mối hận Hạ Xuân, vẫn chưa gột sạch. Tiểu Phong oán hận, khi nào mới tan... Nuôi chí lớn xả thịt Hiểu Quyên, uống m.á.u Khải Minh cho đỡ khát. Đợi tới khi, trừng trị Trương Khải Minh, tạ ơn trời đất.”

Vân Chi

Đúng lúc Ninh Thiều Bạch ra xem Sâm Sâm ...

Rốt cuộc cô gái này nhút nhát sợ hãi hay là hung tàn vậy?

“Đọc cho đàng hoàng, đừng dạy hư trẻ con.”

Thấy bà cụ Lưu và mọi người dọn dẹp nhà cửa xong, lần lượt ra ngoài hóng gió, Hạ Miên không dám nói bậy nữa: “Lửa dựng ngút đầu, đứng tựa lan can, trận mưa vừa dứt... Hạ?Ấy, Hạ...”

“Mối nhục Tĩnh Khang, vẫn chưa gột sạch.” Một giọng nói hồn nhiên thay Hạ Miên đọc tiếp.

Một giọng trẻ con khác tiếp lời: “Thần tử oán hận, khi nào mới tan.”

Sau đó, hai đứa trẻ vừa đá cầu vừa đồng thanh nói: “Cưỡi xe chiến mã, đạp nát núi Hạ Lan. Nuôi chí lớn xả thịt giặc Hồ, nói cười khát thì uống m.á.u tộc Hung Nô. Đợi đến khi, thu hồi non sơn cũ, dâng lên trời đất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-91-nha-ho-hoang-den-1.html.]

Khiến Hạ Miên và mấy người khác nghe được đều sửng sốt.

Cô giáo Mễ nhô đầu ra khỏi cửa sổ: “Ôi chao, Hạ Miên đọc mấy lần rồi thế? Tiểu Phong cũng thuộc lòng rồi à?”

Bà cụ Lưu tiếp lời: “Hai đứa trẻ này thông minh thật đấy, Hạ Miên, cháu phải nuôi dạy Tiểu Phong cho tốt, đừng để lãng phí.”

Tiểu Phong biết mọi người đang khen mình, cũng không nhịn được mỉm cười nhìn Hạ Miên.

Mặc dù đã biết cậu bé là một thiên tài, nhưng lúc này Hạ Miên vẫn vô cùng ngạc nhiên như cũ.

Kiếp này, nhất định cô sẽ giúp cậu bé phát huy hào quang của mình!

“Hạ Miên? Cô chính là Hạ Miên à?” Một giọng nói cao chót vót chui vào lỗ tai mọi người, câu nói “lớn tiếng dọa người” cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hạ Miên quay đầu lại, thì trông thấy được hai người đang cố gắng làm ra vẻ.

Tại sao nói bọn họ đang cố gắng làm ra vẻ, là vì ngoài bộ quần áo sạch sẽ, mới vẻ trên người ra, bất kể là dáng vẻ ưỡn vai rụt cổ hay là vẻ mặt phô trương thanh thế, đều tỏ rõ xuất thân bọn họ không được tốt lắm.

Nhưng hai người đó lại cố ý hếch cằm, bày ra tư thái ưu việt, như bản thân cao hơn người khác một bậc.

Người vừa mở miệng là một bà cụ không cao không lùn, dáng người hơi béo.

Một tiếng hô lớn vô cùng mạnh mẽ này, khiến Hạ Miên còn tưởng rằng đối phương tới để gây sự.

Nhưng mà ngay sau đó, bà cụ ấy lại nhào qua, cầm lấy tay cô khóc lớn: “Ôi chao, Hạ Miên à, coi như dì cầu xin cháu, cháu hãy bỏ qua cho Hiểu Quyên nhà dì đi.”

“Đứa trẻ Hiểu Quyên này không phải là đứa keo kiệt, anh rể cháu còn kiếm được nhiều tiền như vậy, sao nó có thể trộm tiền của cháu, chắc chắn hai đứa có hiểu lầm gì đó…”

Xem ra người này chính là mẹ Hoàng, Hạ Miên ngẩng đầu nhìn về người còn lại.

Khoảng ba mươi tuổi, dáng người tương tự như mẹ Hoàng, đường chân tóc đã bắt đầu hướng lên trên mở rộng lãnh thổ, có lẽ mười năm sau, sẽ tạo thành một mảnh Địa Trung Hải. Người này chắc là Hoàng Hiểu Quân - anh trai của Hoàng Hiểu Quyên.

Trước khi đến đây chắc chắn hai người đã bàn bạc xong kế sách, cho nên lúc này, Hoàng Hiểu Quân lập tức tiếp lời mẹ Hoàng, cầu xin: “Em gái à, em rộng lòng giúp đỡ đi mà, mong em nể mặt đứa bé, em xem Hiên Hiên này!”

Nói xong, anh ta dùng tay đẩy đứa bé đang trốn sau lưng mình ra, động tác của anh ta có thể nói là thô lỗ, Hiên Hiên bẩn thỉu lảo đảo, lập tức ngã xuống đất, khóc oà lên.

Loading...