Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 63: Nhà chú Hai cực phẩm
Cập nhật lúc: 2025-01-15 12:10:59
Lượt xem: 45
Hạ Xuyên vừa vào cửa, đã sửng sốt, bởi vì trước mắt anh ta là một cô gái nhỏ nhắn đang mặc trên người bộ váy xinh đẹp, đè lên một cái bóng người bị phủ dưới tấm vải bạt màu xanh, nhìn vóc người tên kia không nhỏ, còn giãy giụa rất mạnh.
Hạ Xuyên không có thời gian quan tâm tới sự thay đổi của Hạ Miên, vội vàng bước tới giúp đỡ.
Trong niên đại này, mọi người không thích báo cảnh sát, bắt được mấy tên trộm vặt đều giải quyết bằng một chữ: Đánh!
Hạ Xuyên là thanh niên đang tuổi hai mươi, ra tay không hề nhẹ, Hạ Bảo giãy giụa kêu rên: “Là em, là em! Hạ Miên, chị bị điếc à!”
Hạ Xuyên nghe ra được giọng của Hạ Bảo, thì dừng tay lại. Còn Hạ Miên thì giống như không nghe thấy, vẫn mang dáng vẻ hùng hổ xử lý kẻ trộm, Nhìn thấy cảnh này Hạ Xuyên lập tức cười thầm, cũng không nể nang nữa.
Chủ yếu là vì tên nhóc mập này quá đáng ghét, tuổi còn nhỏ đã học được toàn bộ thói quen trộm đồ đạc, chiếm món lợi nhỏ của nhà người khác từ cha mẹ mình rồi, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.
Còn thím Hai lại hết lần này đến lần khác không phân rõ phải trái, bạn bè thân thích đều không có cách nào, đành chịu thiệt.
Tất nhiên thiệt hại nặng nhất chính là Hạ Miên nhà bọn họ vì không có chỗ dựa.
Hạ Xuyên không ngờ mới lên thành phố một chuyến, cô em họ này đã thông minh hơn không ít.
Hạ Miên nhìn xung quanh, lấy dây thừng trong góc tường ra, dùng ga giường chặn miệng Hạ Bảo lại trói thật chặt. Hạ Bảo đang há mồm kêu la thảm thiết, đột nhiên bị sợi dây thừng thô ráp chặn ngang miệng, còn kẹp cả vào đầu lưỡi của cậu ta, khiến cậu ta không thể nói ra được từ nào ngoài tiếng ô ô.
Hạ Xuyên nhìn tấm vải bị lõm xuống hai lỗ, vì Hạ Bảo hô hấp dữ dội, sợ cậu ta không thở nổi sẽ c.h.ế.t ngạt, vội vàng dùng ngón tay kéo tấm vải rộng ra, để lại một ít không gian cho cậu ta hít thở. Xong việc Hạ Miên và Hạ Xuyên liếc nhau, trong ánh mắt hai người đều hiện rõ vẻ xảo trá.
Sau đó, một đống người ầm ầm chạy vào. Thấy Hạ Miên trói người, lập tức bước tới giúp đỡ, còn có vài người trẻ tuổi xông tới chưa hiểu rõ đúng sai đã đạp vài cái, dưới tấm vải lại tiếp tục truyền ra tiếng kêu rên thảm thiết.
Một người đàn ông cao gầy ngăm đen vào nhà, trông ông ta khoảng hơn năm mươi tuổi, hai mắt có thần, giọng nói cũng tràn trề sức sống: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người này là anh con chú con bác với cha Hạ Miên, Hạ Miên gọi ông ấy là bác Cả, xem như họ hàng tương đối gần với nhà bọn họ.
Thái độ làm người của bác Cả vừa chính trực vừa có trách nhiệm, xem như là nhân vật có tiếng nói trong dòng họ, trong họ có chuyện lớn gì đều tìm ông ấy tới giải quyết, bao năm qua ông ấy cũng chăm sóc hai mẹ con Hạ Miên rất nhiều.
Vân Chi
Hạ Miên nói: “Hôm nay cháu vừa mới về từ thành phố Minh, mệt không chịu nổi mới đi ngủ, đang lúc mơ màng đột nhiên cảm thấy có người lén lút lục lọi đồ đạc trong nhà, lúc ấy cháu vô cùng sợ hãi, nhân lúc đối phương xoay người tới gần giường, cháu vội dùng ga giường trùm kín cậu ta lại. May mà mọi người tới nhanh.”
“Thằng nào đây, gan cũng lớn quá nhỉ, dám trèo tường vào nhà trộm đồ đạc.” Có người trẻ tuổi lên tiếng.
Sau đó lại có người đạp vào ga giường một cái: “Đúng là không sợ c.h.ế.t mà! Cũng không hỏi xem nhà họ Hạ này có dễ bắt nạt hay không?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-63-nha-chu-hai-cuc-pham.html.]
Kẻ bị trói trong ga giường lại kêu rên đau đớn.
Bác Cả thì hài lòng đánh giá cô gái nhỏ duyên dáng xinh đẹp trước: “Ừ, xem ra lên thành phố cũng có chỗ tốt, bây giờ xinh hơn trước nhiều rồi.”
Hạ Miên xấu hổ gãi đầu: “Vâng, sau này cháu sẽ cố gắng học tập.”
Bác Cả vui mừng gật đầu, sau đó mới nhìn xuống người đang bị trói thành một đống nằm trên mặt đất, nhíu mày cả giận nói: “Mở ra xem là thằng nhóc nhà ai, không quen thì đưa tới đồn công an, người quen thì đưa tới nhà thờ họ dạy dỗ!”
Mấy người trẻ tuổi tay đ.ấ.m chân đá một trận trước, sau đó mới hùng hổ bắt đầu tháo dây thừng.
Đúng lúc ấy, đột nhiên có hai người chạy vào từ cửa: “Hạ Bảo?!”
Người đi đầu hơn bốn mươi tuổi, dáng người không cao, đen gầy khô đét, suýt chút nữa Hạ Miên đã cho rằng mình đang nhìn thấy Tống Tiểu Bảo.
Trái lại người phụ nữ phía sau lại trắng trẻo mập mạp, vừa xông vào đã bước tới xốc ga giường lên, nhưng mà bởi vì Hạ Miên dùng dây thừng trói rất chặt, nhất thời bà ta không thể mở ra được.
Rốt cuộc thì hai người này cũng là cha mẹ ruột của Hạ Bảo, chỉ cần nhìn qua vóc dáng đã nhận ra được đối phương chính là con trai út mà mình yêu thương nhất.
Thím Hai Hạ lập tức khóc toáng lên kêu trời: “Đồ sao chổi này, Hạ Miên, sao mày lại đánh em trai mày hả, mày ác độc quá!”
Mọi người nghe thấy thế lập tức hiểu rõ, nếu là Hạ Bảo thì cũng hợp lý.
Chi thứ hai nhà họ Hạ này đúng là cực phẩm khiến cả dòng họ đều đau đầu.
Chú Hai Hạ thích chiếm lợi nhỏ, dù chỉ chiếm được của ai một xu, ông ta cũng vui mừng.
Thím Hai Hạ thì thích tiện tay dắt trộm dê, không quan tâm là đồ đạc nhà ai, chỉ cần không để ý kỹ, sau khi bà ta đi qua chắc chắn sẽ mất đồ, có đôi khi chỉ là một cái kim.
Ba đứa con nhà bọn họ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, trong đó Hạ Bảo là đứa bị ảnh hưởng nhiều nhất, tên nhóc này thực sự đã kế thừa được toàn bộ tài năng của hai người kia.
Điều khiến người ta phẫn nộ chính là, lá gan của Hạ Bảo không lớn, nhưng cực kỳ vô lại. Cậu ta chỉ cố ý ra tay với nhà họ hàng và bạn bè thân thích, dù bị bắt được, chú Hai Hạ tới khóc lóc cầu xin một trận, thím Hai Hạ làm ầm ĩ một trận, cơ bản đều không vấn đề gì,
Sau khi cha Hạ qua đời, mẹ Hạ lại tốt bụng hiền hậu, hơn nữa hai nhà chỉ cách một bức tường, nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị thiệt thòi nhiều nhất.
Nhưng mà Hạ Miên lại không sợ bọn họ, đối phương du côn thì mình phải du côn hơn, đối phương khốn nạn, thì mình khốn nạn hơn là được.
Dù sao, dùng văn: Cô có thể là tiên nữ nhỏ; dùng võ: Cô có thể là người vô văn hóa. Cô còn nhiều thủ đoạn mà, ai sợ ai chứ.