Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 62: Bắt trộm

Cập nhật lúc: 2025-01-15 12:10:56
Lượt xem: 23

Thực ra từ thành phố Minh quay về huyện Minh Khê cũng không xa lắm, sau này đi tàu cao tốc chỉ là chuyện một tiếng đồng hồ, nhưng mà trong lúc ngay cả xe buýt cũng ít thế này thì đúng là cả một vấn đề.

Hạ Miên bế Tiểu Phong ngồi lắc lư trên xe khách màu đỏ, đi đi dừng dừng trên đường quốc lộ năm sáu tiếng đồng hồ, suýt chút nữa đã mệt chết.

Đến bến xe huyện Minh Khê, Hạ Miên vội vàng bế Tiểu Phong nhảy xuống, hít hai hơi thật sâu mới cảm thấy bản thân sống lại.

Tiểu Phong cũng ỉu xìu, cậu nhóc say xe, nửa đường có ăn mỗi quả táo cũng nôn ra.

Cô trực tiếp bỏ ra hai tệ thuê một chiếc xe ba bánh chở hai người về nhà họ Hạ.

Nhà họ Hạ ở ngay cạnh trường trung học huyện Minh Khê, vị trí địa lý không tệ, do ông nội Hạ và cha Hạ cùng nhau xây dựng lúc còn sống.

Lúc đầu vốn dĩ cả khu nhà có sáu gian, sau đó từ khi ông nội Hạ qua đời, cha Hạ bị bệnh, đã bị chú hai nhân lúc cháy nhà hôi của chiếm mất bốn gian, bây giờ chỉ còn lại hai gian phòng.

Sau khi mẹ Hạ qua đời, hai gian phòng này vẫn luôn bị chú Hai cô theo dõi.

Cổng vào nhà làm từ gỗ bình thường, có khóa, nhưng mà tường vây không cao, có nơi gạch trên tường bị lõm xuống, còn có dấu vết leo trèo ra vào rất rõ ràng. Ngoài nhà chú hai Hạ luôn coi căn phòng này là của nhà mình ra, không còn ai khác.

Sau khi Hạ Miên mở cửa ra, phát hiện sân cực kỳ sạch sẽ, không phải là sạch sẽ bình thường, mà là sạch sẽ kiểu trống trải giống như bị giặc càn quét qua vậy.

Trong trí nhớ của Hạ Miên, lúc nguyên chủ rời đi, trong góc tường vẫn còn dư lại một ít than, một ít củi, một ít gạch cũ xếp chồng lên nhau, vài cái chum… vân vân.

Chỉ là một số đồ đạc bình thường không đáng chú ý, cũng không nghĩ ra có thể dùng nó vào việc gì, nhưng có thể khiến căn nhà này có hơi người.

Mà bây giờ, sân sạch sẽ đến mức ngay cả cành cây cũng không còn, người lấy đồ đi đúng là hận không thể quét cả đất trong sân mang về trồng cấy...

Hạ Miên giận quá hóa cười, có điều lúc này cô cũng không còn sức để xử lý. May mà khóa cửa vào nhà chính vẫn còn nguyên vẹn, hiển nhiên đối phương không dám.

Bởi vì tiện tay trộm vặt là chuyện nhỏ, cạy khóa vào nhà lại thuộc về hành vi trộm cướp, nếu đối phương dám làm, dù là người một nhà thật, những người khác trong nhà họ Hạ cũng sẽ không tha cho đối phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-62-bat-trom.html.]

Hạ Miên mở rộng cửa sổ ra để thông gió, mở tấm vải bạt xanh che bụi lên, múc một chậu nước tới lau qua giường chiếu một lần, sau đó đặt Tiểu Phong lên giường: “Ngủ một lát trước nhé. Có đói bụng không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phong trắng bệch, ủ rũ nói: “Không đói ạ.”

Dù vậy Hạ Miên vẫn ra quán tạp hóa ven đường mua chút nước ấm về, pha hai ly sữa bột, để mỗi người uống một ly, sau đó hai người mới nằm xuống ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên Hạ Miên cảm thấy có tiếng động bên giường, trong lòng cô hoảng sợ, nghĩ là trộm cắp vào nhà, bởi vì trước khi ngủ cô đã chốt cửa lớn rồi.

Cô hơi hé mắt ra xem, đập vào mắt là một cậu bé mập lùn đang ngồi xổm bên cạnh giường, lục lọi vali hành lý cô mang về.

Hạ Miên vừa nhìn đã nhận ra, cậu ta là Hạ Bảo, con trai út của nhà chú Hai.

Vân Chi

Cô cười mỉa, để đề phòng Tiểu Phong bị dọa sợ, Hạ Miên khẽ đẩy đầy cậu bé. Cậu bé ngủ không sâu, cô vừa đẩy đã tỉnh lại. Trước khi cậu bé kịp lên tiếng, Hạ Miên đã vội vàng ra hiệu cho cậu đừng nói chuyện. Cậu bé lập tức che miệng lại.

Sau đó, Hạ Miên mới cầm lấy tấm vải bạt màu xanh cô vứt bừa bên cạnh, đột nhiên đứng dậy trùm lên người cậu nhóc mập mạp kia, sau đó cầm cái chổi bên cạnh lên vừa đánh vừa thét to: “Bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm! Ban ngày ban mặt dám vào nhà ăn trộm!”

Rõ ràng là người tới đã bị trận đòn đột ngột này đánh cho choáng váng, sau khi bị đánh trúng vài cái, cảm giác đau đớn mới khiến cậu ta tỉnh táo lại. Cậu ta bắt đầu giãy giụa, kêu gào thảm thiết dưới tấm bạt: “Là em, là em, em là Hạ Bảo, Hạ Miên, chị điên rồi à?!”

Hạ Miên quán triệt tư tưởng không nghe cave kể chuyện không nghe thằng nghiện trình bày, vung chân ra đạp ngã thằng nhóc mập mạp kia, ném chổi quét nhà đi, cầm lấy chổi lông gà cho thuận tay, rồi tiếp tục dùng sức đánh về phía m.ô.n.g và mặt thằng bé.

Trong khu vực này có rất nhiều người thân của nhà họ Hạ, nghe thấy tiếng kêu vang dội của Hạ Miên thì nhanh chóng chạy đến. Nhưng cánh cửa gỗ đã bị khóa trái, chỉ truyền ra động tĩnh không nhỏ từ trong phòng.

Một giọng nói mạnh mẽ mang theo lo lắng vang lên: “Miên Miên, Miên Miên ở trong đó à?”

“Là cháu!” Hạ Miên vừa đánh vừa hô to: “Bác Cả ạ? Bác Cả, cháu bắt được một tên trộm, cháu không dám buông tay!”

“Nhanh lên, nhanh lên, Tiểu Hà, Tiểu Xuyên, mau vào xem!” Bác Cả vội vàng sắp xếp.

Hai chàng trai trẻ tuổi lập tức trèo tường nhảy vào, một người đi mở cửa cho mọi người, một người chạy vào phòng giúp đỡ.

Loading...