Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 61: Chuẩn bị
Cập nhật lúc: 2025-01-14 14:34:11
Lượt xem: 46
Hai cậu nhóc chơi đùa vô cùng vui vẻ, cuối cùng dỗ thế nào Sâm Sâm cũng không chịu về, Ninh Thiều Vận đành phải nói: “Đã khuya rồi, em trai Tiểu Phong phải đi ngủ.”
Sâm Sâm nhìn hai mắt em trai Tiểu Phong vẫn sáng lấp lánh, khôn gtin lời mẹ mình: “Mẹ, không phải khi nào đèn tắt chúng ta mới đi ngủ sao? Đèn nhà em trai chưa tắt mà, em trai cũng chưa buồn ngủ.”
Vân Chi
Cậu ấy vừa dứt lời, đèn trong phòng khách đột nhiên nháy nháy hai cái rồi tắt ngúm.
Hạ Miên: ...
Lần này dù không muốn Sâm Sâm vẫn bị Ninh Thiều Vận túm đi.
Tiểu Phong nằm trên giường, rất vui vẻ. Cậu bé ngửa đầu nhìn Hạ Miên nói: “Anh Sâm Sâm nói anh ấy có một chiếc máy bay, ngày mai sẽ mang đến cho cháu chơi.”
Hạ Miên âm thầm thở dài, cười nói: “Ngày mai Tiểu Phong phải về nhà bà ngoại với dì rồi, đợi vài ngày nữa mới lên trên này, nếu anh Sâm Sâm vẫn ở đây, hai đứa có thể tiếp tục chơi với nhau, nếu không đợi đến khi Tiểu Phong tốt nghiệp mẫu giáo, dì dẫn cháu tới thành phố Yến tìm anh ấy, có được không?”
Tiểu Phong xoay người ngồi dậy nhìn Hạ Miên: “Nhà anh Sâm Sâm cũng ở thành phố Yến?”
“Phải, anh Sâm Sâm là người thành phố Yến.” Hạ Miên cười nói.
Nghe thấy câu này, Tiểu Phong lập tức không xoắn xuýt ngày mai có thể gặp Sâm Sâm hay không nữa, hai mắt cậu sáng ngời: “Sau này chúng ta cũng tới thành phố Yến.”
“Phải.” Hạ Miên nói: “Có điều trước đó phải giữ bí mật về chuyện này, không được cho bất kỳ ai biết, nếu không chúng ta sẽ không đi được.”
Sắc mặt Tiểu Phong lập tức nghiêm lại, tay nhỏ giơ lên che miệng, lắc đầu: “Tiểu Phong sẽ không nói cho ai hết.”
“Ngoan!” Hạ Miên dùng sức hôn lên gương mặt mềm mại của cậu bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-61-chuan-bi.html.]
Trước khi rời đi, Hạ Miên còn tạo sẵn bước đệm cho phong ba bão táp của nhà họ Trương.
Cô lục lọi quyển danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại nhà Hoàng Hiểu Quyên, gọi qua bên đó.
“Bảo Hoàng Hiểu Quyên nhanh chóng về nhà, có người tố cáo cô ta, nói cô ta trộm sổ tiết kiệm hơn ba vạn đồng của người khác không trả, hành động ấy vi phạp pháp luật, phải ngồi tù ít nhất năm năm trở lên, nếu cô ta không xuất hiện sẽ bị xử lý thêm tội bỏ trốn, tội danh sẽ nặng hơn, ai chứa chấp cô ta trong nhà đều bị quy là chứa chấp tội phạm.”
“Phải rồi, tôi muốn điều tra một chuyện, Hoàng Hiểu Quyên nói căn nhà hiện giờ bọn họ đang ở, được mua bằng tiền vay từ nhà ngoại, tổng cộng hơn bốn vạn tệ, đã trả cho nhà bà được bao nhiêu rồi? Có giấy vay nợ không? Có giấy nợ mới có thể chứng minh lời cô ta nói là sự thật.”
Nghe giọng nói nhận điện thoại đầu bên kia chuyển từ giọng bà cụ sang giọng đàn ông tràn đầy sức sống, Hạ Miên giải thích cực kỳ cẩn thận: “Đúng vậy, cô ta nói là tiền từ nhà ngoại, nhưng có giấy vay nợ mới có thể chứng minh lời cô ta nói là sự thật.”
Nói đến đây, cô lại giả vờ vô ý nói lỡ miệng: “Nhà các anh cũng thật là, thông gia thì thông gia, cho vay số tiền lớn như vậy vẫn phải viết giấy vay nợ chứ, lỡ như cô ta bất ngờ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các anh muốn lấy lại tiền cũng khó khăn, tòa án chỉ căn cứ vào giấy nợ.”
“...”
“Đương nhiên tòa án chỉ xem giấy nợ rồi, dù sao cũng không có ai đang yên đang lành đi viết giấy nợ lung tung cho người khác, có giấy vay nợ chắc chắn phải trả tiền... Ai, thời buổi này, chuyện vay tiền sao dựa vào lương tâm được.”
Nghe thấy tiếng hít thở đầu bên kia dần dần nặng hơn, Hạ Miên hài lòng cúp điện thoại, trong niên đại này, nhà ai không có mấy cửa thân thích tham lam?
Bản thân nhà nhà họ Hoàng cũng đang rất nghèo, hơn nữa cha mẹ Hoàng còn vô cùng trọng nam khinh nữ, thật ra cuộc sống của con gái ở nhà họ Hoàng chẳng tốt lành gì, nếu không Hoàng Hiểu Quyên sẽ không không biết xấu hổ đi làm vợ bé cho người ta, đã vậy còn có thai trước khi cưới.
Cho nên Trương Khải Minh cực kỳ ghét người nhà họ Hoàng, vì không đắc tội với người con rể có tiền đồ tốt này, người nhà họ Hoàng còn tính yên phận, nhưng có bốn vạn tệ dụ hoặc thì… Ha ha…
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Miên bỏ miếng thịt lợn ôi thiu ruổi nhặng bu đầy đã chuẩn bị từ hôm qua vào tải xác rắn bẩn thỉu trong phòng nhỏ của Tiểu Phong.
Cuối cùng, cô nhìn phòng khách trống rỗng một lượt, đút chìa khóa cửa vào túi áo, xuất phát!
Lần đầu tiên phát hiện ra bản thân thông minh tài trí đến mức này, Hạ Miên vui vẻ ngâm nga khúc hát, dắt Tiểu Phong xuống lầu, điều đáng tiếc duy nhất chính là, cô không có cách nào tự mình nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của vợ chồng nhà họ Trương.