Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 58: Miệng quạ đen

Cập nhật lúc: 2025-01-14 14:34:06
Lượt xem: 65

“Tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này.” Ninh Thiều Bạch nói: “Tương lai có gì cần giúp đỡ cứ việc nói.”

Hai mắt Hạ Miên sáng lên: “Thật sao?”

Ninh Thiều Bạch: ...

“Phải là yêu cầu hợp lý.”

Hạ Miên nở nụ cười giả dối: “Bổn tiên nữ giống loại người thích làm việc trái pháp luật sao?”

Nhớ đến dáng vẻ vung gạch thành thạo của cô, Ninh Thiều Bạch dối lòng gật đầu: “Không phải, cô là tiểu tiên nữ tuân thủ pháp luật, cũng không thích đánh nhau.”

Hạ Miên ngượng ngùng nhìn về phía Ninh Thiều Vận đang mím môi cười, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô dễ dàng cướp d.a.o từ tay bọn bắt cóc, sau đó thành thạo cắt đứt gân tay đối phương, khả năng Ninh Thiều Vận sẽ bị vẻ ngoài xinh đẹp ngoan ngoãn hiện giờ lừa dối.

“Tiểu Bạch, tay em không sao chứ?” Ánh mắt Ninh Thiều Vận dừng trên người Ninh Thiều Bạch, lo lắng nói: “Chúng ta tới bệnh viện trước.”

Ninh Thiều Bạch cũng liếc mắt quan sát chị gái mình: “Chị thì sao? Có bị thương ở đâu không?” Nói xong anh còn bước đến kiểm tra khắp người Hoắc Ngọc Sâm một lượt, mặc dù vừa rồi đã xem qua, nhưng Ninh Thiều Bạch vẫn chưa yên tâm.

Hiện giờ nam chính Hoắc Ngọc Sâm vẫn là một cậu nhóc, chưa mang dáng vẻ u ám ngang tàng. Cậu bé khóc thút thít nói: “Đau cánh tay.”

Ninh Thiều Bạch vội vàng kiểm tra: “Bị kéo tím tay rồi.”

“Đừng quan tâm chuyện khác nữa, chúng ta đến bệnh viện trước đã.” Ninh Thiều Bạch kiểm tra Hoắc Ngọc Sâm xong, lại vươn tay sờ trán Tiểu Phong: “Tiểu Phong cũng phải chú ý tới sức khỏe, tất cả đều đi kiểm tra một lượt.”

Anh lái chiếc xe jeep màu xanh bộ đội đến đón người, có thể nhanh chóng tới bệnh viện Nhân dân.

Bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm nhìn cánh tay của Ninh Thiều Bạch, lo lắng hỏi: “Tay cậu có bị chảy m.á.u không?”

Ninh Thiều Bạch giơ tay xoa đầu cậu bé: “Yên tâm đi, không chảy máu.”

Anh vừa dứt lời, Hạ Miên lập tức nhìn một mảng m.á.u lớn thấm ra từ trong áo sơ mi trên cánh tay anh...

Rõ ràng là Hoắc Ngọc Sâm cũng đã nhìn thấy: “Cậu! Máu!”

Cậu bé cau mày lại, đau lòng mở miệng: “Không lái xe được.”

“Yên tâm đi.” Ninh Thiều Bạch bật cười: “Vừa rồi cậu vẫn lái xe được đó thôi.”

Năm phút sau...

Ninh Thiều Bạch ôm cánh tay vào đồn công an nhờ một vị cảnh sát đưa bọn họ về.

Hoắc Ngọc Sâm đang ngồi ở ghế sau, ló đầu ra từ trong lòng Ninh Thiều Vân: “Tại sao phải nhờ chú cảnh sát lái xe, chúng ta có gặp nguy...”

Cậu bé còn chưa nói hết, đã bị Ninh Thiều Vận bịt miệng: “Ngoan nào, chú cảnh sát đang giúp đỡ chúng ta, không có gì nguy hiểm.”

Hạ Miên cũng thở phào nhẹ nhõm, không phải cô mê tín đâu, nhưng hình như nam chính nhỏ này thật sự có thuộc tính miệng quạ đen.

Trước đó, rõ ràng Ninh Thiều Bạch vẫn thuận lợi lái xe jeep đi theo xe cảnh sát, vậy mà sau khi Hoắc Ngọc Sâm mở miệng, không hiểu tại sao lúc lên xe, cánh tay anh lại không cẩn thận va vào tay lái, kết quả vết thương càng nặng hơn, không nhấc tay lên nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-58-mieng-qua-den.html.]

Tiểu Phong tựa vào cánh tay Hạ Miên, lặng lẽ nhô đầu ra, tò mò nhìn về phía Hoắc Ngọc Sâm, Hạ Miên cũng không nhịn được nhìn trộm cậu bé.

Là nam chính trong nguyên tác, tuổi còn nhỏ đã có thể trông thấy giá trị nhan sắc nghịch thiên của cậu bé, hai mắt sáng lấp lánh, lông mi dày cong như đôi quạt nhỏ, ngang tài cân sức với Tiểu Phong nhà cô, nếu không mở miệng nói chuyện thì còn tốt hơn.

Xe chạy nhanh như chớp đến bệnh viện, vừa nhìn thấy y bác sĩ mặc áo blouse trắng ra ra vào vào, Hoắc Ngọc Sâm đã lập tức ôm chặt cổ Ninh Thiều Vận: “Mẹ, con không tiêm.”

Ninh Thiều Vận dỗ dành con trai: “Chúng ta không tiêm.”

Bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm cũng không dễ lừa: “Cũng không uống thuốc đắng.”

“Cũng không uống thuốc đắng.” Ninh Thiều Vận dỗ dành: “Không phải trên người con bị đau sao, thoa chút thuốc thôi, thoa chút thuốc vào sẽ không đau nữa.”

Từ nhỏ, tính cách của bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm đã cẩn thận, ánh mắt cậu bé lập tức dừng trên người Tiểu Phong: “Em trai cũng bị đau à?”

“Em trai không đau, em trai dầm mưa sợ bị cảm lạnh.” Ninh Thiều Vận kiên nhẫn giải thích.

Hoắc Ngọc Sâm lập tức lộ ra ánh mắt cảm thông: “Cảm lạnh phải uống thuốc đắng, phải tiêm...”

Nghe thấy thế, sắc mặt của Ninh Thiều Bạch và Hạ Miên đều có chút vi diệu.

Nửa tiếng sau, Hạ Miên bế Tiểu Phong, vừa nghe tiếng khóc thảm thiết “ Con không muốn tiêm, mẹ lừa con” của bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm, vừa bón canh gừng nóng cho Tiểu Phong.

Miệng quạ đen vẫn linh nghiệm, nhưng mà hình như Tiểu Phong nhà cô có năng lực b.ắ.n ngược.

Cơ thể Tiểu Phong khoẻ mạnh đến mức bất ngờ, lúc ấy tình hình khẩn cấp, Hạ Miên không chăm sóc được cho Tiểu Phong, bởi vậy cậu bé cũng bị dính mưa, cô còn tưởng rằng cậu bé sẽ bị cảm lạnh phát sốt giống như lời Hoắc Ngọc Sâm nói.

Kết quả là tạm thời không vấn đề gì, chỉ cần loại bỏ khí lạnh trong người là được, ngược lại bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm bị sốt không nhẹ.

May có cô giáo Mễ và ông Trần nhận được tin tức chạy đến, còn mang theo canh gừng nóng.

Thấy Tiểu Phong uống từng ngụm không hề nhăn mặt chút nào, Hạ Miên cũng nếm thử một ngụm, vị cay xè lập tức xộc lên mũi, vẫn là mùi canh gừng cô chán ghét.

Tiểu Phong lo lắng nhìn về phía căn phòng: “Dì ơi, anh trai nhỏ khóc rồi.”

Hạ Miên xoa đầu cậu bé: “Hôm nay, suýt chút nữa anh trai nhỏ đã bị người xấu bắt đi, bây giờ còn bị tiêm, vừa sợ vừa đau.”

Nghe tiếng khóc lảnh lót của bạn nhỏ Hoắc Ngọc Sâm, thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy câu chửi bậy “Mẹ là đồ lừa đảo”, “Cậu là người xấu”... Vân vân, Hạ Miên hoàn toàn không có cách nào liên tưởng cậu bé với nam chính u ám lạnh lùng trong nguyên tác.

Vân Chi

“Sợ cũng khóc sao?” Tiểu Phong tò mò hỏi.

“Phải, sợ hãi cũng khóc.”

Hạ Miên bón cho cậu bé một thìa canh gừng: “Vui mừng, sợ hãi, đau đớn, khó chịu, cảm thấy uống canh gừng không ngon… Đều có thể khóc, muốn khóc thì cứ khóc.”

Tiểu Phong vẫn nuốt canh gừng, mặt không đổi sắc như cũ, sau đó ngẩng đầu nhìn Hạ Miên: “Tiểu Phong rất ngoan, Tiểu Phong không khóc.”

Tiểu Phong vừa khóc, người lớn sẽ tức giận mắng cậu bé, cậu bé không muốn khiến dì tức giận.

Trong lòng Hạ Miên đầy chua xót, có lẽ vì biết không có ai yêu thương mình, cho nên cậu bé đã vứt bỏ một phần bản tính của trẻ con từ lâu...

Hạ Miên hôn lên trán cháu trai: “Tiểu Phong khóc vẫn là bé ngoan.” Tóm lại sẽ có một ngày, cô cưng chiều đến mức cậu bé biết làm nũng, biết khóc, biết làm ầm ĩ.

Loading...