Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 52: Muốn đến thành phố Yến, phải nịnh nọt bác sĩ Ninh (3)
Cập nhật lúc: 2025-01-14 14:33:55
Lượt xem: 38
Lúc Hạ Miên đang nghĩ ngợi lung tung, dường như đối phương cũng đã trông thấy cô, rõ ràng anh vẫn nhớ mối thù bị ép ăn dâu tây buổi trưa, ánh mắt anh có vè bất thiện. Hạ Miên lập tức ra tay trước để chiếm lợi thế, cô nhe răng trợn mắt khinh bỉ anh một cái, sau đó nhanh chóng lôi kéo Tiểu Phong định đi đường vòng.
Ninh Thiều Bạch tức giận bật cười. Khi mọi người còn đang bị nụ cười bất ngờ xuất hiện ấy mê hoặc tâm trí, đột nhiên một tiếng thét chói tai đầy uất ức vang lên: “Ninh Thiều Bạch! Anh là đồ thay lòng đổi dạ! Tôi liều mạng với anh!”
Giọng nói phát ra từ một người đàn ông, nhưng lại cố tình nói ẻo lả theo kiểu của phụ nữ, khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Ngay sau đó một thanh niên mặc quần bò và áo ngắn tay màu vàng nhạt bất ngờ lao tới từ sau đám người, trong tay còn giơ lên một con d.a.o nhọn, bước chân uốn éo lao về phía trước định đ.â.m Ninh Thiều Bạch.
“Bác sĩ Ninh!”
“Bác sĩ Ninh cẩn thận!”
“Á ——”
Ngoài miệng mọi người hét lên, nhưng đa số lại bị mũi mũi d.a.o nhọn lóe sáng kia dọa lui về phía sau theo bản năng.
Hạ Miên cạn lời, trong niên đại này sao nhiều người cứ hở ra là lại dùng d.a.o hù dọa người khác vậy.
Vân Chi
Ninh Thiều Bạch cảm thấy nguy hiểm ập đến từ phía sau, đang định nghiêng người tránh né, đột nhiên đầu gối phải đau đớn, không khống chế nổi cơ thể quỳ một gối xuống mặt đất, thanh niên cầm d.a.o kia xông tới đ.â.m qua đỉnh đầu anh, nhào vào khoảng không, tiếp tục lao về phía trước theo quán tính.
Ngay sau đó một bóng người lướt qua anh ta, nhanh đến nỗi người khác chưa nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Ninh Thiều Bạch chỉ cảm thấy có làn váy mềm mại lướt qua mặt mình, vậy mà có chút đau đớn
Đợi đến lúc mọi người phản ứng lại, đã trông thấy thanh niên cầm d.a.o kia bị cô gái nhỏ mặc váy liền kia vặn tay ra sau, đầu gối chống lên lưng nằm sấp xuống trước mặt bác sĩ Ninh rồi.
Ninh Thiều Bạch nghiến răng, còn chưa kịp nói gì, cô gái trước mặt đã lộ ra vẻ kinh hãi, nhúm tóc trên đỉnh đầu vểnh lên giống như đang bày tỏ nghi hoặc: Rốt cuộc mình vừa làm cái gì vậy?!
Hạ Miên thực sự kinh hãi, bởi vì đột nhiên cô ý thức được, năng lực của Ninh Thiều Bạch rất tốt, hoàn toàn không cần cô ra tay!
Nhiều người có mặt ở đây như vậy, nhiều người như vậy… Hình tượng tiểu tiên nữ của cô?
Thanh niên dưới đầu gối liên tục giãy giụa, Hạ Miên tức giận càng dùng sức, khiến đối phương kêu la thảm thiết, không dám nhúc nhích nữa.
Nhìn thấy bảo vệ tới, Hạ Miên lập tức lộ ra dáng vẻ giật mình, đột nhiên buông tay ra, để bảo vệ đè chặt đối phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-52-muon-den-thanh-pho-yen-phai-ninh-not-bac-si-ninh-3.html.]
Anh trai bảo vệ nói: “Em gái nhỏ, giỏi lắm? Từng học à?”
Hạ Miên vội vàng xua tay: “Em… Chỉ là thần kinh vận động của em tốt hơn bình thường mà thôi, vừa rồi thấy anh ta cầm d.a.o nhất thời luống cuống, thật ra… Thật ra em không biết đánh nhau là gì đâu.”
Sợ đội trưởng đội bảo vệ lại hỏi tiếp, cô vội vàng đến đỡ Ninh Thiều Bạch dậy: “Bác sĩ Ninh, anh không sao chứ, vừa rồi suýt chút nữa đã bị d.a.o đ.â.m trúng rồi!”
May mà cô phản ứng anh đạp vào đầu gối anh.
Cảm nhận được cơn đau truyền đến từ đầu gối, lại nhìn thấy con nhóc thối đang đắc ý khoe khoang vừa cứu được mình trước mặt, Ninh Thiều Bạch nghiến răng nghiến lợi: “Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn cô nhỉ?”
Hạ Miên: “Không cần không cần, đều là hàng xóm láng giềng cả, không cần khách sáo như vậy.”
Ninh Thiều Bạch: ...
Lúc này, đám người vừa mới phân tán khắp nơi nhanh chóng tụ lại, tiến đến hỏi han ân cần: “Bác sĩ Ninh! Anh có bị thương không?”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi!”
“Bác sĩ Ninh, đầu gối có đau không?”
“Phì...”
Ninh Thiều Bạch ngẩng đầu.
Hạ Miên nén cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi… tôi chỉ muốn hỏi... Đầu gối của anh có đau hay không thôi?”
Ninh Thiều Bạch lạnh lùng lên tiếng: “Cô đoán xem?”
Tôi cảm thấy rất đau, nhưng mà vẫn cảm buồn cười nhiều hơn, ha ha ha ha...
Hạ Miên nén cười nhìn về phía thanh niên quyến rũ kia, anh ta giãy giụa không ngừng, còn luôn lắc đầu cố tình khoe ra lọn tóc dài lắc lư trước trán, đời sau gọi người như vậy là ẻo lả, bây giờ hình như gọi là pê đê nhỉ?
Anh chàng pê đê kia giãy giụa gào lên với Ninh Thiều Bạch, giọng nói bén nhọn, hơi giống giọng thái giám trong phim truyền hình, trong lời nói mang theo chút nghẹn ngào: “Ninh Thiều Bạch, anh là đồ bội bạc, sao anh có thể vứt bỏ tôi như vậy!”