Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 49: Giàu lên sau một đêm là cảm giác gì (5)

Cập nhật lúc: 2025-01-13 09:33:10
Lượt xem: 67

Trước tiên Hạ Miên tặng bà cụ Lưu nhà đối diện hai bát, sau đó dẫn Tiểu Phong xuống lầu, đúng lúc gặp được bác sĩ Ninh tan làm trở về.

Hạ Miên lập tức mỉm cười nhiệt tình: “Bác sĩ Ninh, về rồi đấy à!”

Vừa nói cô vừa khẽ đẩy Tiểu Phong, Tiểu Phong cũng bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn chào hỏi: “Anh Ninh.”

Ninh Thiều Bạch có chút bất ngờ, anh xoa nhúm tóc ngốc nghếch của Tiểu Phong đáp lại một tiếng, lúc nhìn về phía Hạ Miên, trên mặt lại viết rõ hai chữ cảnh giác: “Lại đang có ý định xấu xa gì đấy?”

Hạ Miên hít sâu hai hơi, nhẹ nhàng nói: “Làm gì có, vì tỏ lòng xin lỗi chuyện hôm trước, tôi đã tự tay làm sữa hấp hai tầng, tặng anh nếm thử đó.”

Ninh Thiều Bạch cũng học theo giọng điệu nhẹ nhàng của cô, lên tiếng: “Tự tay bỏ độc à?”

Hạ Miên: ...

Với đức hạnh bây giờ của anh ta, anh ta hoàn toàn có thể chờ mong điều này!

Vì Tiểu Phong, cô nhịn!

Hạ Miên cố gắng duy trì nụ cười giả dối: “Bác sĩ Ninh đúng là biết nói đùa, món này ăn kèm với trái cây thật sự rất ngon.”

Đang nói chuyện, một cô gái cao gầy bước vào từ cửa khu nhà, thấy Đường Tam Tạng thì hai mắt sáng ngời: “Bác sĩ Ninh, tan làm rồi à.” Nhìn thấy Hạ Miên bưng bát hoa quả cắt hạt lựu đứng trước mặt Ninh Thiều Bạch, đối phương tưởng rằng bác sĩ Ninh đẹp trai lại bị quấy rầy, lập tức lên tiếng giải vây: “Em gái nhỏ, bác sĩ Ninh không thích ăn dâu tây đâu, đừng làm khó dễ người ta.”

Nói xong, cô ta nở nụ cười rụt rè với bác sĩ Ninh, rồi lắc eo nhỏ duyên dáng chậm rãi lên lầu.

Hạ Miên cúi đầu nhìn dâu tây cắt hạt lựu trong bát, ánh mắt hỏi dò: Thật sự không thích ăn sao?

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, ánh mắt đáp lại: Nhận lỗi tặng thứ tôi không cần, xin lỗi lại tặng thứ tôi không thích ăn.

Cô giáo Mễ cũng nghe thấy tiếng động, mở cửa ra xem: “Tiểu Bạch, nói chuyện với ai đấy, sao không vào nhà?”

Hạ Miên ngoan ngoãn đưa hai bát sữa hấp hai tầng trong rổ qua: “Cô giáo Mễ, món này do cháu tự làm, tặng cô và kỹ sư Trần nếm thử.”

“Ôi, nhìn rất ngon miệng.” Cô giáo Mễ cổ vũ: “Đã nghe Tân Mai khen khả năng nấu nướng của Hạ Miên cháu từ lâu rồi, mau vào đi, vừa khéo bà mới bổ một quả dưa hấu vẫn chưa ăn hết.”

Vốn dĩ Hạ Miên định tăng đồ xong sẽ ra về luôn, bây giờ lại thuận tay dắt Tiểu Phong vào phòng.

Cô tự nhiên đặt ba bát sữa hấp hai tầng lên bàn, hỏi ông Trần đang đọc báo: “Ông Trần, ông thích ăn trái cây gì ạ? Cô giáo Mễ thì sao?”

Ông Trần nhìn bát hoa quả cắt hạt lựu nói: “Loại nào ông bà cũng thích ăn, đây là món gì vậy? Đậu hũ à? Nhìn béo nhỉ.”

“Không phải đậu hũ đâu, là sữa hấp hai tầng.” Hạ Miên vừa nói vừa đẩy bát hoa quả cắt hạt lựu qua: “Làm từ sữa và trứng gà, ngài với vcô giáo Mễ nếm thử xem.”

Ông Trần nghe thấy thế thì hứng thú: “Ồ, vậy để ông nếm thử xem xem.”

Vân Chi

Đúng lúc cô giáo Mễ cầm thìa đến, Ninh Thiều Bạch vừa mới ngồi xuống bàn, một bát sữa hấp hai tầng đã được đưa tới trước mặt, vẻ mặt anh không chút biểu cảm nhìn bát sữa hấp với “Topping” dâu tây cắt hạt lựu cao như đỉnh núi.

Hạ Miên tha thiết nhìn anh: “Bác sĩ Ninh, nếm thử đi, món này thật sự rất ngon.”

Nói xong còn huých huých Tiểu Phong bên cạnh.

Tiểu Phong lập tức ngẩng đầu lên, hồn nhiên nói: “Anh Ninh, ăn ngon.”

Ninh Thiều Bạch: ...

Cô giáo Mễ nghe vậy, cười mắng: “Ai dạy đó? Sao lại gọi là anh Ninh?”

Ông Trần cười nói: “Hôm qua, Tiểu Bạch trêu chọc cậu nhóc.”

Sau đó ông ấy ôn tồn nói với Tiểu Phong: “Không được gọi là anh Ninh, chênh lệch vai vế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-49-giau-len-sau-mot-dem-la-cam-giac-gi-5.html.]

Trên mặt Tiểu Phong hiện lên vẻ nghi hoặc, Hạ Miên vội vàng nói: “Không sao không sao, chỉ là cách gọi thôi mà, nếu bác sĩ Ninh thích, cháu không ngại đâu.”

Ninh Thiều Bạch: ...

Con nhóc thối này!

Hạ Miên vui vẻ trở lại lầu hai, sau giờ ngọ mùa hè dần dần yên tĩnh lại, Hạ Miên đang ôm Tiểu Phong ngủ trưa, bỗng nhiên có tiếng đập cửa “Ầm ầm” truyền đến, nghe âm thanh đã biết người đến không lễ phép rồi.

Tiểu Phong đang buồn ngủ lập tức bị đánh thức, Hạ Miên vừa đi đến cửa, tiếng đập ầm ầm lại vang lên. Cô không vui mở cửa ra, nhìn thấy người đứng bên ngoài mày càng nhíu chặt hơn.

Không ngờ đám người kia còn dám tìm đến đây.

Người đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính là anh trai tóc mào gà ngày hôm qua, có điều hôm nay anh ta đã biến thân thành nhân vật đàn em, hai người dẫn đầu trông có vẻ lớn hơn anh ta mấy tuổi.

Một tên dẫn đầu chậm rãi tháo kính râm xuống, móc lên cổ áo sơ mi hoa hòe, liếc mắt đánh giá Hạ Miên từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy kinh diễm, nhếch môi nhướng mày tự cho là rất phong lưu, hỏi: “Cô chính là Hạ Miên?”

Hạ Miên không để ý đến anh ta, mà nhìn về phía gã tóc mào gà nói: “Các anh là ai? Tới đây làm gì?”

Ánh mắt của anh trai tóc mào gà sáng lập lòe, nhìn về phía gã mang áo sơ mi hoa đeo kính râm: “Anh Long và anh Hổ của chúng tôi tìm cô có việc.”

Gã đeo kính râm dùng ngón tay cái quẹt môi dưới, nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa phòng trộm: “Không ra ngoài à? Cô chắc chắn mình muốn nói chuyện với chúng tôi như vậy sao?”

Người còn lại là anh Hổ, xăm kín một bên cánh tay, vóc người cao lớn, nhưng lưng hơi gù, ánh mắt thô tục, nhìn Hạ Miên không hề che giấu sự thèm thuồng: “Cứ nói chuyện thế này cũng được, để tất cả mọi người quanh đây đều biết cô có quan hệ với anh em chúng tôi.”

Hạ Miên quay đầu lại nhìn, nghĩ một lát rồi mở cửa cho mấy người đó vào trong.

Thấy Hạ Miên mở cửa, hai người kia giống như đã nắm chắc thắng lợi, anh Long đeo kính râm ngồi phịch xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Anh Hổ với cánh tay xăm trổ của mình quan sát căn nhà một lượt, cuối cùng còn đẩy cửa phòng ngủ ra xem xét, rồi mới hài lòng nói: “Anh Long, căn phòng kia không tệ.”

Nói xong anh ta rút hai điếu thuốc ra, đưa cho anh Long kia một điếu. Cậu em tóc mào gà ánh mắt không tệ, vội vàng móc bật lửa trong túi áo ra, ân cần châm thuốc cho hai người.

Hạ Miên thấy thế thì đi thẳng vào phòng bếp, bưng một cốc nước lại đây.

Anh Long phun ra vài vòng khói, mở miệng trêu đùa: “Con nhóc này, hôm qua bắt chẹt chỗ các anh nhiều tiền như vậy, bây giờ lại lấy nước lã ra lừa gạt các anh à?”

Anh ta chỉ vào đĩa đựng trái cây đặt trên nóc tủ nói: “Bưng cái đó qua đây.”

Hạ Miên kinh ngạc, đám người này tưởng rằng cô bưng nước đến để tiếp đãi bọn họ sao? Đúng là quá thú vị.

Cô lười xem thường bọn họ, trực tiếp vung tay hất cốc nước ra ngoài, nước tạt đầy mặt hai người kia, tất nhiên đầu thuốc cũng bị dập tắt.

“Nhà chúng tôi có trẻ con, cấm hút thuốc.”

“Mẹ nó...” Anh Long đứng bật dậy: “Con điếm này...”

Một tay Hạ Miên nhét cốc sứ vào trong miệng anh ta, cốc sứ va vào răng tạo nên âm thanh rất lớn, anh Long bị ép ngửa ra sau, lại lần nữa ngã ngồi xuống ghế sô pha.

Hạ Miên bực mình nói: “Nhỏ giọng chút, đứa bé vừa mới ngủ.”

Anh Hổ kia là người hoàn toàn không có ánh mắt, thấy thế rồi còn chưa biết đường yên phận, vẫn kêu gào xông lên: “Con điếm này…”

Hạ Miên bực bội “Chậc” lưỡi một tiếng, chống tay lên bát sứ trong miệng anh Long làm điểm tựa, nhấc chân đá một cái, lời còn lại chưa kịp nói ra của anh Hổ vĩnh viễn nằm lại trong quai hàm đã bị đá trật khớp.

Hạ Miên nghiến răng chịu đau đặt chân xuống, dáng người của anh Hổ quá cao, cú đá này cô phải giang rộng chân hết cỡ, khiến cơ bắp có chút đau nhức.

Cô nhìn về phía gã tóc mào gà, người duy nhất còn có thể nói chuyện: “Nói đi, Trương Khải Minh còn bảo các anh làm gì nữa?”

Gã tóc mào gà nhìn về phía anh Long và anh Hổ, vô thức sờ lên camera đang đeo trên cổ…

(Nếu thấy truyện hay, hợp gu thì like, comment để editor có thêm động lực nhé! Cám ơn các tình iu...)

Loading...