Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 46: Giàu lên sau một đêm là cảm giác gì (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-13 09:33:05
Lượt xem: 33
Tiểu Phong nghe Hạ Miên mặc sức tưởng tượng, vui vẻ hỏi: “Chỉ có cháu với dì ở với nhau thôi?”
“Phải, chỉ có hai chúng ta.” Hạ Miên đáp.
Nghe thấy câu trả lời này, cả người Tiểu Phong đều tản ra hạnh phúc,
Cả người Tiểu Phong đều nhảy ra bong bóng vui sướng, thấy cậu bé coi là thật, Hạ Miên vội vàng nói: “Điều kiện tiên quyết là phải có năm trăm vạn mới được.”
“Năm trăm vạn?”
“Phải.” Hạ Miên có chút hối hận: “Với tình hình hiện tại của chúng ta, trừ khi trúng xổ số, hoặc là nhặt được đồ cổ, mua cổ phiếu gì đó.”
Đếm kỹ những mánh khóe có thể giàu lên sau một đêm, Hạ Miên lo lắng còn bỏ sót thứ gì, ra sức suy nghĩ, cuối cùng đúng là đã tìm thêm được một cách nữa: “Hoặc là căn nhà ở quê nhà chúng ta bị nhà nước trưng thu, có thể bồi thường trăm tám mươi vạn...”
Đứa bé nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt sáng lấp lánh, hình như đang ghi nhớ những lời cô vừa nói, Hạ Miên cũng chớp chớp mắt, có phải cô vừa dạy hư đứa trẻ rồi không?
Một tay cô bế đứa bé lên, đỡ nách cậu xoay vòng vòng: “Bay nào, bay nào!” Nhanh chóng quên những lời cô vừa nói đi.
Đứa trẻ cười khanh khách, rõ ràng là cậu bé rất thích trò chơi này.
Hạ Miên càng ra sức đong đưa, khiến chân Tiểu Phong quẹt một cái vào đâu đó, tiếng đồ rơi xuống trên đất vang lên.
Hạ Miên dừng lại, phát hiện ra là một quyển sách được đặt trên kệ để tivi màu, khả năng là vì trước đó tiệm cầm đồ mang tivi màu đi, đã không cẩn thận làm nghiêng nó.
“Bách khoa toàn thư về sưu tập tem?” Hạ Miên lật ra xem: “Ồ, người cha cặn bã kia của cháu còn có thú vui tao nhã này cơ à? Đây chắc là thú vui của mẹ cháu mới đúng.”
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Hạ Xuân cực kỳ thích sưu tập tem, xuất phát từ thói quen kết bạn qua thư thời trẻ, sau đó dần dần say mê. Trước khi lấy chồng, trong nhà đã có năm cuốn sách sưu tầm tem của Hạ Xuân.
Sau khi kết hôn với Trương Khải Minh, điều kiện nhà bọn họ không tốt lắm, cả nhà chen chúc trong ký túc xá giáo viên chật chội của chị ấy, chỗ ở không rộng rãi, hình như từ đó chị ấy không tiếp tục thú vui này nữa.
Nghe nói là thứ mẹ thích, Tiểu Phong không nhịn được nghển cổ lên, Hạ Miên dứt khoát bế cậu bé ngồi lại ghế sô pha, bắt đầu lật xem.
Sau đó cô phát hiện, quyển sách này hoàn toàn không phải sách giải thích kiến thức về tem, mà là đánh giá giá trị của chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-46-giau-len-sau-mot-dem-la-cam-giac-gi-2.html.]
Bên trong còn in hình mấy con tem tương đối có giá trị hiện nay, giá cả từ mấy chục vạn đến mấy ngàn vạn.
Hạ Miên không hiểu tem, chỉ có thể cảm thán: “Nếu sách sưu tập tem của mẹ cháu còn ở đây thì tốt rồi, dì có thể xem xem có con tem Sông núi Hoa Quốc hay không, bán được năm mươi vạn đấy.”
Tiểu Phong ngửa đầu nhìn cô đầy mong chờ: “Đủ tiền mua nhà ở thành phố Yến không?”
Trí nhớ của cậu nhóc này tốt thật đấy, Hạ Miên không muốn lại làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của cậu: “Mua nhà thì vẫn thiếu một chút, chỉ chuyển tới thành phố Yến đủ rồi.”
Hạ Miên vừa dứt lời, Tiểu Phong đã vui vẻ lắc trái lắc phải, cả người lại bắt đầu tỏa ra niềm vui: “Có!”
“Có cái gì?” Hạ Miên hơi sửng sốt.
“Cái này.” Tiểu Phong chỉ vào con tem Sông núi Hoa Quốc trên sách: “Cháu có.”
Nói xong cậu nhấc chạy về phía căn phòng nhỏ âm u trước đây cậu từng ở.
Sau khi Hoàng Hiểu Quyên quay về từ đồn Công an, đã dọn dẹp căn phòng tối tăm đó một lượt, xóa đi dấu vết đứa trẻ từng sống trong đó, chỉ để lại một đống đồ đạc lung tung lộn xộn.
Tiểu Phong hì hục kéo một cái bao tải từ trong góc phòng ra ngoài, Hạ Miên vội vàng bước tới giúp đỡ: “Đây là đồ đạc của cháu à?”
Tiểu Phong vui vẻ gật đầu, kéo bao tải đến phòng khách, sau đó bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong mấy thứ vụn vặt đó.
Vân Chi
Một con ngựa gỗ nhỏ, chuồn chuồn tre và một cái ná sao su nhỏ: Tất cả đều đã hỏng không có thứ nào ngoại lệ.
Hai bộ quần áo và một đôi giày, chắc là đồ dùng mùa đông và mùa xuân: Tất cả đều rách nát tả tơi và bẩn thỉu;
Vài cuốn sách trẻ con: Đã hoàn toàn dơ bẩn, đều là dấu giày và hình vẽ bậy bằng bút bi.
Những thứ này là toàn bộ gia sản của Tiểu Phong.
Hạ Miên nhìn thấy mà khó chịu, Tiểu Phong lại vui mừng rạo rực, sau đó sung sướng lấy ra một quyển sưu tập tem bìa da màu đen, sau đó rút ra một quyển sưu tập tem nhỏ không mấy thu hút, nói: “Dì ơi, chúng ta có!”
Hạ Miên: !!!