Xuyên thành dì của pháo hôi thiên tài - Chương 42: Quà nhận lỗi
Cập nhật lúc: 2025-01-13 09:32:58
Lượt xem: 49
“Không phải nói muốn bù đắp cho Tiểu Phong sao? Vậy mà đứng đây cả buổi rồi vẫn không nghe thấy cô ta hỏi thăm thằng bé được câu nào.”
“Chẳng không à, đến đây thăm bác sĩ Ninh, sao không nghĩ đến tiện đường thăm thằng bé luôn? Có mang được cho thằng bé thứ gì không?”
Sao Hoàng Hiểu Hà có thể chống đỡ được đám người này, đối mặt với bọn họ tuyệt chiêu của cô ta cũng không dùng được, cuối cùng chỉ có thể lưu luyến giao đồ ra, trên mặt hoàn toàn không che giấu được vẻ đau lòng.
Bà cụ Lưu vui vẻ xem kịch: “Yên tâm, sẽ đưa cho Tiểu Phong, không phải cô muốn chăm sóc thằng bé thay chị gái cô sao? Chúng tôi đều thấy được tấm lòng của cô rồi.”
Nếu không phải không thể trêu vào, Hoàng Hiểu Hà thật sự muốn nhổ nước bọt vào mặt của bà già này.
“Được rồi, được rồi, về nhà ăn cơm thôi!” Khả năng bà cụ Lưu sợ cô ta đổi ý, lập xách đồ rời khỏi chỗ này: “Ôi chao, còn rất nặng nha, mua cho Tiểu Phong có khác, rất có lòng, Tân Mai, mau tới xách giúp mẹ một tay.”
Nói xong còn nghịch ngợm nháy mắt một cái với Hạ Miên.
Hạ Miên cảm thấy bà cụ này thật sự đáng yêu muốn chết.
Thấy mọi người tụm năm tụm ba định giải tán, đồ cũng đã đưa ra rồi, nhưng cuối cùng Hoàng Hiểu Hà vẫn không cam tâm, lại cố giãy dụa thêm lần nữa: “Hôm nay đã tối rồi, nghe nói có côn đồ...”
“Côn đồ ở đâu?”
Có người nói: “Đã bị đuổi đi từ lâu rồi.”
Có người còn chế giễu: “Sao lúc cô tới không sợ côn đồ? Mau về nhà đi, nhà chị gái cô cũng không có ai đâu.”
Dưới sự bảo vệ của mấy người hàng xóm, Hoàng Hiểu Hà hoàn toàn không biết chuyện Hạ Miên đã cạy khóa nhà chị gái cô ta.
Cho nên Hạ Miên và Tiểu Phong không những có thể sống yên ổn vài ngày, còn kiếm được một khoản tiền ngoài ý muốn.
Sau khi Hạ Miên bế Tiểu Phong lên lầu, bà cụ Lưu vui vẻ chờ ở cửa, giọng nói cực kỳ phấn khởi: “Con nhóc đó đúng là chịu bỏ vốn liếng thật, thím thấy số đồ đó ít nhất phải một hai trăm tệ.”
Hạ Miên bật cười: “May mà có thím Lưu ngài và chị Vương!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-42-qua-nhan-loi.html.]
Vân Chi
Hiển nhiên bà cụ Lưu cũng hiểu được chuyện bà ấy làm hôm nay cực kỳ ghê gớm, vui mừng không chịu nổi: “Ai bảo cô ta coi mọi người là kẻ ngốc để lừa gạt chứ? Bọn thím không mắng đã hời cho cô ta rồi.”
Thấy Hạ Miên mở cửa, bà cụ gọi con dâu mang đồ tới trước cửa cho cô, nói: “Phải rồi, thím thấy trong này có một chai rượu trắng, trùng hợp con trai thím thích thứ này, thím mặt dày mày dạn chiếm lợi của cháu, tiền đã để trong túi cho cháu rồi.”
Sao lại là chiếm lợi chứ, rõ ràng bà ấy sợ cô không có tiền, thay đổi cách giúp cô mà thôi.
Tất nhiên Hạ Miên không muốn nhận rồi, hai người đưa đẩy một lát, cuối cùng Hạ Miên vẫn phải chịu thua, không lay chuyển được ý của đối phương.
Cô đành phải ghi nhớ ân tình này, đồ trong túi cô định phân chia cho hàng xóm, dù sao hôm nay mọi người đều giúp đỡ cô.
Khi cô đang kiểm tra đồ đạc, thì Ninh Thiều Bạch đem giúp số đồ ăn cô mua về lên cho cô.
Hạ Miên mở túi đồ Hoàng Hiểu Hà mang tới, lấy ra một chiếc ví nam, một bộ cờ tướng, thuốc bổ, sữa bột cho người già linh tinh đủ loại, đại khái là một nửa số đồ đưa cho Ninh Thiều Bạch, cười nói: “Mấy thứ này đều thích hợp cho anh và cô giáo Mễ dùng.”
Ninh Thiều Bạch cười như không cười nhìn cô: “Nhận lỗi à?”
Hạ Miên không nhịn được trợn mắt xem thường, cảm thấy người này hơi giống hai anh trai chán ghét kia của cô, đều là người trưởng thành rồi, ngầm hiểu trong lòng là được rồi, việc gì phải khăng khăng nói ra khiến người ta khó xử?
Cô âm thầm hít sâu một hơi, nhét đồ vào lòng Ninh Thiều Bạch, giọng nói nhỏ nhẹ đầy chân thành: “Phải, nhận lỗi, tôi không nên hiểu lầm anh là người tim mù mắt chột, vì coi trọng Hoàng Hiểu Hà, mới giúp đỡ Hoàng Hiểu Quyên.”
Ninh Thiều Bạch bị ép ôm đồ trong lòng, ánh mắt lướt qua đống đồ bày trên mặt đất, nhíu mày hỏi: “Dùng đồ của tôi tặng cho tôi, nhận lỗi có thành ý quá nhỉ?”
Hạ Miên: ...
A? Những thứ này đúng là Hoàng Hiểu Quyên mua cho Ninh Thiều Bạch thật.
Cô lập tức xấu hổ: “Cái đó, nếu không...”
Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, đưa đống đồ trong lòng lại cho Hạ Miên, lúc xoay người ra về còn thong thả bồi thêm một câu: “Còn là đồ tôi không cần nữa.”
Hạ Miên nghiến răng, nếu không phải do cô làm sai trước, cho dù tạm thời vứt bỏ hình tượng tiểu tiên nữ, cô cũng phải đại chiến với anh ta ba trăm hiệp!
Bác sĩ Ninh đi rồi, Hạ Miên nhìn nửa túi đồ dư lại, không còn tâm trạng sắp xếp nữa.