Hạ Miên trợn mắt, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không có gì.” Chú Hai Hạ cười ha ha nói: “Chỉ muốn hỏi xem tiếp theo cháu định thế nào thôi? Chú thấy mấy ngày nữa là khai giảng rồi, cháu không định đi học nữa à?”
Ông ta vừa nói vừa nhòm ngó vào trong nhà, đúng lúc nhìn thấy đống sách giáo khoa trung học đang được Hạ Miên đóng gói lại. Ông ta lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Thật sự không định đi học nữa à?”
“Chuyện của chị cháu tốn không ít tiền nhỉ, có phải cháu không còn tiền nữa không?”
Hạ Miên đặt Tiểu Phong xuống, bảo cậu bé đi tìm Cường Cường chơi, kết quả tên nhóc Cường Cường kia đã vội vàng chạy mất dép.
Hạ Miên cạn lời. Chắc chắn Tiểu Phong sẽ không ra ngoài một mình. Bởi từ khi cô trở về từ núi Đại Lương, cậu nhóc này gần như dính chặt lấy cô một tấc cũng không rời.
Thấy Hạ Miên không để ý đến mình, Chú Hai Hạ cũng không nổi giận, ánh mắt ông ta dừng trên người Tiểu Phong, nói tiếp: “Còn Tiểu Phong, cháu định thế nào? Sang nhà họ Trương đòi tiền chứ?”
“Còn căn nhà ở thành phố Minh...”
Hạ Miên lạnh lùng nói: “Không cần chú quan tâm, chú không mệt nhưng chúng cháu mệt đấy, chú mau về đi, dọn dẹp xong chúng cháu còn phải ngủ một giấc.”
Chú Hai Hạ nói: “Mới sáng sớm, ngủ cái gì mà ngủ...”
“Cha!” Hạ Lệ túm chú Hai Hạ lại, nháy mắt với ông ta, cuối cùng chú Hai Hạ cũng ngậm miệng lại.
Hạ Miên còn tưởng rằng Hạ Lệ đã hiểu chuyện, đang cảm thấy hài lòng, kết quả lại thình lình nghe đối phương nói: “Hạ Miên, chị thấy ra ngoài làm thuê cũng khá tốt.”
Hôm nay, khuôn mặt cô ta đã khôi phục lớp trang điểm “tinh tế” hôm trước, lông mi dày đậm chớp chớp khiến Hạ Miên cay mắt không thôi, chỉ hận không thể cho cô ta một đấm.
Thế mà cô ta còn đắc ý dào dạt nói: “Em gặp Vương Đào nhà chị rồi nhỉ?”
“Anh ấy giỏi lắm đó, dưới tay có mấy chục công nhân liền. Làm xong một công trình có thể kiếm hơn mười vạn.”
Nói đến đây, Hạ Lệ nghển cổ cho Hạ Miên nhìn thấy dây chuyền vàng xinh xắn của cô ta: “Nhìn thấy chưa, đây là quà anh ấy mua cho chị đó.”
“Gần đầy, anh ấy lại nhận một cái công trình, ở thành phố Yến, đợi hoàn thành là có thể kiếm vài trăm vạn! Đến lúc đó, bọn chị sẽ mua nhà ở bên đó.”
Vân Chi
Hạ Miên nghe mà đau đầu, nhưng mà nể mặt hôm qua cô ta đau lòng vì Hạ Xuân một hồi, Hạ Miên quyết định miễn cưỡng kiên nhẫn xem trò xiếc của cô ta, dù sao sau này khả năng sẽ không gặp nhau nữa.
Bởi vì sắp rời đi nên Hạ Miên quyết định khoan dung một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-di-cua-phao-hoi-thien-tai/chuong-113.html.]
Nhưng mà, quyết định khó có được này của cô không hề có tác dụng, đúng là chi thứ hai nhà họ Hạ không đáng để người ta đối xử tử tế.
Hạ Lệ thích khoe thì khoe đi, còn định lôi kéo cô: “Hay là em đi theo chị đi, chị bảo Vương Đào sắp xếp cho em một công việc, trả em nhiều tiền hơn chút.”
“Giặt quần áo, nấu cơm… ở công trường, một tháng có thể kiếm được không ít tiền đấy.”
Nói đến đây, cô ta nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Quan trọng là có thể gặp được rất nhiều ông chủ lớn, đám ông chủ làm công trình này ăn ở cũng đều ở công trường. Đừng thấy bọn họ bẩn thỉu mà hiểu lầm, trong túi có rất nhiều tiền đấy.”
Hạ Miên trợn mắt khinh bỉ, cô ta biết rõ quá nhỉ?
Cô không để ý đến Hạ Lệ, Hạ Lệ lại không buông tha cho cô.
Bỗng nhiên Hạ Lệ hạ giọng, dùng dáng vẻ “chị cho em một bất ngờ” nói: “Vương Đào nhà bọn chị có một người anh em cùng thôn, mặc dù kém anh ấy một chút, nhưng cũng kiếm được không ít tiền đâu.”
Cô ta vừa dứt lời, bên kia cũng như đang phối hợp, Vương Đào mập mạp dẫn theo một người đàn ông ngăm đen, cao gầy bước vào cửa.
“Anh Đào!” Hạ Lệ vui vẻ gọi một tiếng, rồi nháy mắt mấy cái với Hạ Miên: “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, anh Chí Cương cũng đến ạ.”
Sau khi người thanh niên ngăm đen bước vào, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào người Hạ Miên, đánh giá từ trên xuống dưới.
Hạ Lệ đầy đắc ý giới thiệu: “Anh Chí Cương, đây là em gái Hạ Miên của em. Thế nào, xinh đẹp chứ? Học sinh trung học đó!”
Giới thiệu xong cô ta cười mờ ám với Hạ Miên: “Hạ Miên, đây là anh Chí Cương, rất có năng lực đó.”
Dáng vẻ “Thấy chị đối tốt với em chưa”, khiến Hạ Miên giận quá hóa cười, hóa ra là có ý định này. Chú Hai Hạ giỏi thật đấy, vậy mà dám trực tiếp dẫn người đến tận cửa xem mắt cô!
Ngón tay cái của Hạ Miên lần lượt ấn vào các khớp tay, các đốt ngón tay vang lên răng rắc.
Anh Chí Cương kia vẫn chưa biết nguy hiểm sắp đến, đánh giá Hạ Miên xong, ánh mắt anh ta mang theo chút xoi mói: “Sao ngày hè nóng vậy còn đội mũ, tóc làm sao à? Không phải bị bệnh gì chứ...”
Hạ Lệ vội vàng giải thích: “Ôi chao, chỉ vì trước đó bị...”
“Chị câm miệng cho tôi!” Hạ Miên lớn tiếng quát Hạ Lệ dừng lại.
Sau đó, cô nhìn về phía thanh niên ngăm đen kia: “Anh là ai, có bệnh hả, lần đầu tiên gặp mặt, tóc tôi ra sao liên quan cái rắm gì đến anh? Sao anh lại thích chõ mõm vào thế, chẳng lẽ lúc anh đào phân ở bên ngoài, còn muốn nếm thử xem nó có vị thế nào à?”
Sắc mặt Vương Chí Cương sa sầm xuống, đang định mở miệng, thì Hạ Miên đã không thèm để ý đến anh ta nữa, mà tức giận quay sang nói sang mắng Hạ Lệ: “Mẹ nó! Chị nghĩ tôi cũng giống chị à? Bản thân thích làm rác rưởi, mặc cho đám cặn bã này kén cá chọn canh, thì đừng kéo tôi vào, mau cút ra ngoài cho tôi!”