Có lẽ điều này có liên quan đến sự giáo dục phương Tây không chính quy mà cô ấy được dạy dỗ?
Trên thực tế, phụ nữ nước ngoài khi tiếp xúc với người khác giới, cũng rất có chừng mực, sau này có thể nhắc nhở cô một chút, vẫn phải chú ý tiêu chuẩn ở đây.
"Quê quán quản lý Tần ở đâu?" Trần Hoa Bình nhìn như tán gẫu hỏi Tần Du.
"Hồ Châu."
"Nghe không ra giọng Hồ Châu."
DTV
"Có thể là do đi học ở bên ngoài đấy?" Tần Du thấy Tống Thư Ngạn đánh ra hai vạn: "Chạm."
"Ba mẹ ở nhà làm gì?"
Tần Du vốn muốn thẳng thắn với Tống Thư Ngạn, cho nên nói theo sự thật: "Ba mẹ đều mất, trong nhà còn chú bác, không thể trông cậy vào được, tôi bèn ra ngoài xông xáo. Dù sao cũng có chút ưu thế về ngôn ngữ, lăn lộn ấm no nói chung không thành vấn đề."
"Vậy là rất khó khăn." Đinh Trường Thắng nói.
"Cũng không tới nỗi mà? Bây giờ ăn không đủ no, người bán con cái vẫn còn nhiều, có thể đi học nhiều năm như vậy, coi như là không bằng những người bên trên nhưng dư dả hơn những người bên dưới." Tần Du đánh ra một quân bài.
Tống Thư Ngạn nghe thấy Hồ Châu, anh ấy nhớ tới vợ đính hôn từ nhỏ của mình chính là người Hồ Châu, cũng họ Tần, ba mẹ cũng đều mất. Cái này cũng không khỏi quá trùng hợp chứ?
"Trong nhà Cô Tần làm nghề gì?"
"Ba tôi làm nghề buôn bán tơ lụa, nhưng sau khi ông qua đời, tôi và mẹ tôi dựa vào thu tiền thuê ruộng kiếm sống." Tần Du đẩy bài: "Số hên, ù!"
Josh nhìn mà lơ mơ xoay vòng, nhưng lại cảm thấy rất thú vị, anh ấy nói: "Yolanda, dạy tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-78.html.]
Vòng tiếp theo Tần Du bắt đầu dạy Josh cách đánh bài, đánh hai vòng, thấy Josh đã hơi hiểu, hơn nữa còn nóng lòng muốn thử.
Tần Du đứng lên: "Josh, anh tới chơi mạt chược, tôi ngồi bên cạnh xem anh đánh."
Đổi lại Josh đi lên, Tần Du ngồi bên cạnh chỉ huy anh ấy đánh bài, hai người bọn họ nói tiếng Đức, chỉ là tên bài không thể là tiếng Đức, Josh dùng tiếng Trung Quốc trúc trắc nói: "Một ống."
Thấy Tống Thư Ngạn ra một con ba đầu, Tần Du thay Josh ra tay: "Ù!"
Josh thắng một vòng, hồ hởi phấn chấn, lại không hiểu lắm, vì sao Tần Du đánh một ván có thể thắng nhiều thẻ bạc như vậy, vì sao anh ấy một ván mới có chút này?
Tần Du lại nói cho anh ấy biết quy tắc: "Tổng cộng có bốn con ba đầu, trong tay anh có một con, đã đánh ra bên ngoài hai con, chỉ còn lại một con, anh không ù, cũng chỉ có thể bỏ đi. Tất nhiên anh cũng có thể cố tình không ù, để cho Steven ù, nhưng anh ấy là khách hàng của anh, làm khách hàng hài lòng, hiểu không?"
Tống Thư Ngạn nghe không hiểu, chẳng qua cô nói Steven, anh ấy nghe hiểu: "Nói gì tôi vậy?"
"Tôi đang dạy cho anh ấy cách đối nhân xử thế khi chơi bài. Từ cục diện bên trên mà nói chúng tôi phải ù, nhưng chúng tôi cũng nên biết làm thế nào để làm cho khách hàng chơi bài vui vẻ..."
Tống Thư Ngạn nghe cô già dặn giảng đạo lý quanh cò lòng vòng như vậy, cười thầm chính mình thật sự suy nghĩ viển vông, cô gái cha mẹ cưới cho anh ấy, không khác mẹ anh ấy là mấy, là một người phụ nữ có thể chịu đựng mọi gian khổ, sống theo khuôn phép, sẽ càng không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, muốn cô ôm ôm ấp áp đàn ông khiêu vũ, muốn cô đánh bài với đàn ông không phải là lấy mạng của cô sao? Huống chi còn rất am hiểu các quy tắc bên trong.
Tống Thư Ngạn nói: "Vậy cũng không cần thiết, nếu cố ý nhường, đánh bài còn có ý nghĩa gì?"
Tần Du phiên dịch cho Josh: "Tống tiên sinh bảo anh nghiêm túc đánh, anh ấy thua được."
"Quản lý Tần, tôi muốn ra ngoài đi vệ sinh, cô giúp tôi thay một vòng?" Trần Hoa Bình nói với Tần Du đang dạy Josh.
Tần Du đến chỗ Trần Hoa Bình ngồi xuống, thay Trần Hoa Bình đánh bài, không có Tần Du nhìn, lập tức Josh ra bài rối loạn.
Trần Hoa Bình đi vào, Tần Du liền nói: "Quản lý Trần, anh đến đánh. Tôi giúp Josh xem! Anh ấy đang đánh loạn."