Theo Tần Du biết, Tống Thư Ngạn và mấy em gái của anh ấy không hề thân thiết, anh ấy chỉ mang cái danh anh cả. Cho nên xem như em gái nhà mình, cách nói này không được.
"Em gái anh hoạt bát đáng yêu, so với mấy em gái của anh ấy thú vị hơn nhiều."
"Vậy sao? Chị cả tôi mất lúc chín tuổi, cho nên có em gái nhỏ này, cả nhà rất cưng chiều nó, nó hơi ngang ngược tùy hứng."
Người con gái bên cạnh anh có một trái rất tim tinh tế, cô nói đến việc Gia Ninh mua vợt cho Tống Thư Ngạn, tất nhiên đã sớm nhận ra được cảm tình của em gái mình đối với Tống Thư Ngạn, chỉ là không nói trắng ra mà thôi.
DTV
Mới ngắn ngủi hai ba cây số, rất nhanh đã đến khách sạn Vân Hải.
Tần Du trở về phòng thu dọn hành lý, chờ Đinh Trường Thắng lái xe của Dương Hành đến khách sạn đón cô rồi đi đón Josh, cùng nhau đến bến tàu Mười Sáu.
Bến tàu Mười Sáu bến cảng lớn nhất ở Trung Quốc trong thời đại này, cho dù vận tải biển hay sông Trường Giang, hành khách hoặc hàng hóa đều là từ cửa khẩu Ngô Tùng vào sông Hoàng Phố.
Một chiếc tàu biển chở khách chạy bằng hơi nước cập bến ở bến tàu, Tần Du và Kiều Hi theo Đinh Trường Thắng lên thuyền, khoang thuyền tầng dưới giống như ghế cứng trên xe lửa, là chỗ ngồi bốn người đối mặt nhau, đến tầng hai, xuyên qua lối đi, từ cửa sổ nhìn lại là một gian nhỏ có giường nằm và một cái bàn.
Đi lên trên, nghe Đinh Trường Thắng nói: "Hôm nay nhờ vào phúc của Josh và quản lý Tần, tôi cũng có thể ở khoang hạng nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-64.html.]
Quả nhiên là khoang hạng nhất, đến tầng ba là có nhân viên phục vụ tới, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng, cửa phòng mở ra, phòng không lớn, ước chừng mười lăm mười sáu mét vuông, có phòng tắm riêng. Không thể so sánh với du thuyền sang trọng trăm năm sau, nhưng nhìn chung đã rất tốt.
Sau khi người phục vụ giới thiệu phòng xong, nói: "Cô Tần, ở tầng này, gần boong sau chính là phòng khiêu vũ, boong trước là quán cà phê và nhà hàng. Ngoài ra còn có phòng bida, phòng đọc sách và phòng chiếu phim, cô có thể lựa chọn, chúc cô có một chuyến đi vui vẻ."
"Cảm ơn cô!"
Sau khi Tần Du sửa sang lại một chút, cô đi lên boong tàu phía trước, cùng với tiếng còi báo động, tàu chở khách rời khỏi bến tàu, chậm rãi đi về phía trước, bên bờ tây sông Hoàng Phố, từng tòa kiến trúc kiểu châu Âu lui dần về phía sau. Kiếp trước, cô đi du thuyền sông Phố với các đồng nghiệp nước ngoài, lúc du thuyền chạy trên sông Hoàng Phố, một số người nói rằng bờ tây sông Hoàng Phố giống như London, bờ đông sông Hoàng Phố giống như Manhattan.
Khi đó Tần Du không cho là đúng, trong mắt cô, Thượng Hải là độc nhất vô nhị, là nỗ lực của người Trung Quốc tạo nên Thượng Hải phồn hoa, với tư cách là một người Trung Quốc, là một người Thượng Hải có một niềm tự hào tận đáy lòng. Cho dù là khu kiến trúc của các quốc gia trên thế giới trên Bến Thượng Hải, hay là hương vị nước Pháp trên đường Tư Nam, chỉ là một trong ngàn loại phong cách của thành phố này mà thôi.
Đặt mình trong thời đại này, cô phát hiện ra những phong cách này là những vết sẹo không thể xóa nhòa, người phương Tây ở Trung Quốc thành lập một quốc gia. Lại nhìn đồng ruộng ven bờ đông, trong đầu Tần Du hiện ra Lục Gia Chủy thịnh vượng, trung tâm Thượng Hải rực rỡ. Sự phồn hoa của bờ biển phía đông trong tương lai sẽ làm dịu những vết thương của thời đại, làm cho những tòa nhà các quốc gia trên thế giới ở bờ tây trở thành phong cách.
Bờ đông ngày đó chỉ có thể gặp nhau trong mơ, chỉ mong mình có thể sống đến ngày đó, có thể nhìn thấy Phố Đông mở ra, nhìn thấy các tòa nhà cao tầng mọc lên...
Lúc này, Phó Gia Thụ vừa từ xưởng đi ra, bóp bóp trán, vẫn chưa ổn định, máy móc như vậy làm sao mà bán? Thật sự là sầu c.h.ế.t người.
Anh lái xe về nhà, Phó Gia Ninh đang ngồi cùng mẹ, ba anh cũng đang ngồi nghe kinh kịch trên đài phát thanh.