Mấy câu nói ngày hôm qua của cô cũng được truyền đi khắp nơi, mọi người đều âm thầm thừa nhận Charles Hà thật ra là một con cóc không hiểu chuyện.
Một cái bánh kem bơ đã kéo gần khoảng cách lại với Tần Du và các đồng nghiệp trong bộ phận. Trong lúc cô còn đang tìm hiểu tình hình thì khoảng hơn bốn giờ Trương Phúc Hỉ tới gõ cửa: "quản lý Tần, tôi đi về thay quần áo trước đây. Một lát nữa tham gia tiệc tối, có phải cô cũng muốn trở về thay quần áo đúng không? Nếu có thì về sớm hơn một chút nhé."
"Hoá ra còn quy củ như vậy sao?"
"Trong trường hợp đi thế này tôi mặc như vậy không được thích hợp cho lắm." Trương Phúc Hỉ chỉ vào trường bào trên người.
"Vậy tôi cũng phải trở về đổi quần áo mới được." Thu dọn túi xong, cô bước ra cửa dặn dò với Đinh Trường Thắng: "Tiểu Đinh, tối ngày mai chúng ta lên thuyền xuất phát."
"Sau khi vé thuyền được chuyển tới đây tôi sẽ đặt trên bàn làm việc của cô, còn vé thuyền của Josh tôi sẽ chuyển đến khách sạn của anh ta sau."
"Được! Làm phiền anh rồi.
Tần Du trở lại khách sạn, cô có không ít những quần áo lộng lẫy, thân là tơ lụa thế gia nhà họ Tần nên bộ sườn xám nền vải hoa vàng trắng ngà có bướm bay múa này chính là quần áo bình thường của nguyên chủ. Nhưng nếu như đặt nó vào một trăm năm sau thì với công nghệ thuê như vậy chỉ sợ sẽ bị mang đi cất chứa vào viện bảo tàng mất.
Mấy dây cài tóc trân châu đều là món đồ trang trí lưu hành nhất vào niên đại này, hơn nữa còn có cả lắc tay trân châu, hoa tai trân châu. Buổi tối có hơi lạnh nên cô cũng choàng thêm một chiếc áo choàng lông dê vào phối cùng một chiếc túi xách tay màu trắng.
Xe kéo đưa cô đi đến khách sạn Hối Trung, bên cạnh Hối Trung cũng là một khách sạn Hoa Mậu mới được xây dựng. Hai toà nhà ghép lại với nhau chính là tòa nhà Nam Bắc Hoà Bình ở đời trước của cô.
Tần Du ngửa đầu nhìn thoáng qua tòa lầu phía trước mặt rồi lại quay đầu qua nhìn lại về sông Hoàng Phố phía đông, hiện giờ vẫn chưa có các tòa lầu cao tầng mọc nối tiếp san sát nhau mà chỉ có một cánh đồng rộng lớn. Phía nơi là là một cánh đồng ruộng rộng lớn, ở gần chỗ đó Tần Du trông thấy được Phó Gia Thụ đang tử trong xe đi ra.
Cô chỉ dừng lại ở chỗ đó chờ anh đến gần: "Trùng hợp quá."
"Sao cô lại ở chỗ này?" Lúc Phó Gia Thụ dừng xe đã trông thấy Tần Du đang mặc trên người bộ trang phục lộng lẫy bước xuống từ trên xe kéo, anh nhanh bước chân hơn đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-53.html.]
"Tối nay cửa hàng tây có mở yến tiệc, tôi tới đây để tham gia tiệc tối."
"Cửa hàng tây?" Phó Gia Thụ càng thêm khó hiểu hơn.
"Tôi tìm được một công việc ở cửa hàng tây Minh Thái, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức."
"Cửa hàng tây Minh Thái? Là cửa hàng tây làm đại lý máy dệt?"
"Đúng vậy." Tần Du nhìn đồng hồ trên tay: "Thời gian cũng đã tới rồi, tôi đi vào trước đây."
"Được."
"Hai người cùng nhau đi vào khách sạn, Tần Du xem thiệp mời muốn hỏi hướng đi đến phòng tiếp khách ở đâu. Phó Gia Thụ nhìn vào thiệp mời của cô nói: "Đi theo tôi."
Tần Du đi theo anh lên lầu hai, Phó Gia Thụ chỉ đường cho cô: "Phòng thứ ba phía bên trái."
"Cảm ơn!"
"Đúng là hiếm thấy! Gia Thụ, hôm nay anh còn dẫn theo cả bạn gái tới à?" Một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi mặc âu phục màu trắng đi tới.
"Không phải chỉ là tình cờ gặp bạn thôi, cô ấy có tiệc tối khác phải tham gia." Phó Gia Thụ giải thích với anh bạn này.
Tần Du nói với Phó Gia Thụ: "Vậy tôi đi trước đây."
DTV
Trông thấy bóng dáng yêu kiều của Tần Du, anh bạn này chọc khuỷu tay vào Phó Gia Thụ nói: "Đại mỹ nhân này là ai vậy? Trông còn xinh đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh nữa."
Phó Gia Thụ lại không thể nói ra được người này chính là cô vợ mà Tống Thư Ngạn không thừa nhận, loại chuyện này một người ngoài như anh cũng không thể xem vào được nên anh chỉ mơ hồ nói: "Là một cô em gái có quan hệ thân thiết mấy đời của lão gia thôi."