Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-06-06 14:06:28
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Gia Thụ nhớ lại khi anh mới học lái xe, tay chân lóng ngóng, không thể phân biệt được bên trái và bên phải, anh ấy đã luyện tập tiến lùi, trái phải ở số một không biết bao nhiêu lần?
Anh học lái xe cả tháng trời, nhưng ngồi trên xe thì người vẫn run như cầy sấy. Cô mới ngồi trên xe được một tiếng rưỡi đã có thể lái xe như người lão luyện như anh. Không không không, người lái xe lão luyện như anh cũng không ngông cuồng như cô.
Trong khi Tần Du đang chăm chú tập lùi xe, Phó Gia Thụ cuối cùng đã lấy lại được bình tĩnh.
Tần Du ngồi trên chiếc xe cổ cả thế kỷ này, ôn lại kỹ năng lái xe, đột nhiên cảm thấy mảnh đời còn thiếu của mình lại được hoàn thiện thêm một phần nhỏ.
Cô nhìn vào bảng điều khiển trung tâm, không, chiếc xe này không có bảng điều khiển trung tâm, không có công tơ mét. Tóm lại trước mặt chỉ nhìn thấy một cái logo xe.
Tuổi thọ của công ty xe hơi này đã bước vào thời kỳ đếm ngược, chiếc xe có thể bán được nhiều chiếc như vậy trong thời đại này, có thể thấy được nó có khả năng cạnh tranh trong thời đại này, nhưng nó đã biến mất trong cuộc Đại suy thoái, chủ yếu là do vấn đề về chuỗi vốn.
Cô nghiêng đầu nhìn Phó Gia Thụ, nhìn anh một cách nghiêm túc.
Phó Gia Thụ bị nhìn thì cảm thấy bối rối, tại sao cô lại nhìn anh như vậy? Anh đỏ mặt hỏi: "Sao em lại nhìn anh chằm chằm thế?"
"Anh nói xem nếu xây dựng một nhà máy sản xuất ô tô, thì thế nào?"
"Gì cơ?"
Phó Gia Thụ cũng không mong sẽ được nghe một câu tỏ tình lãng mạn, nhưng anh không ngờ mình lại nghe được một ý tưởng hoang đường như vậy.
"Không thể nào!" Phó Gia Thụ nói với Tần Du một cách dứt khoát: "Em có biết ngành công nghiệp ô tô cần bao nhiêu hỗ trợ không? Tình hình nước ta không ổn định, và ngành này gần như không có tảng công nghiệp. Ngay đến việc sản xuất máy dệt cũng rất khó khăn. Nếu bạn muốn chế tạo ô tô, phụ tùng ô tô..."
Tần Du nghe anh nói xong, mỉm cười, anh thực sự rất thích ô tô, hiểu rất rõ về ngành này, nói chuyện rõ ràng logic, anh nhất định sẽ là một người cộng sự tốt.
Phó Gia Thụ liệt kê một loạt những khó khăn, cuối cùng tổng kết lại rằng: "Anh rất thích ô tô, em cũng biết rằng ông chủ của xưởng dệt Toyota đã bắt đầu đầu tư vào ngành công nghiệp ô tô. Nếu như chúng ta cũng có thể đi đường này, dĩ nhiên anh cũng muốn, nhưng chúng ta phải đối mặt với thực tế."
Những gì anh nói đều đúng, nhưng có một cách khác: "Ý tôi là, nền kinh tế Châu Âu và Mỹ đã bùng nổ trong nhiều năm kể từ Chiến tranh Châu Âu, và một cuộc khủng hoảng kinh tế mới đang hình thành. Tôi nghĩ là bác trai cũng đã nhắc đến chuyện này lúc ở nhà rồi."
"Vậy thì sao?" Phó Gia Thụ đẩy cửa xe: "Chúng ta xuống xe vừa đi hóng gió vừa nói."
Không gian trong xe quá nhỏ, nắng chiều tháng năm rất gắt, trên người cô còn có một mùi hương như có như không, phảng phất quanh anh, tâm sự cùng nhau trong không gian chỉ có hai người, Phó Gia Thụ phát hiện không phải trái tim mình bị con thỏ kia nhảy đến c.h.ế.t mà chính là bị mùi thơm của cô làm cho anh nóng muốn chết.
Tần Du theo anh xuống xe, muốn tiếp tục nói chuyện với anh, nhưng sao anh lại đi lùi lại phía sau thế nhỉ?
Chỉ thấy Phó Gia Thụ mở cửa xe, lấy ra một cái Coca Cola, đưa cho cô.
Ôi trời! Thật đúng là hiểu cô! Lại còn mang theo cả nước Coca Cola nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-dai-thieu-phu-nhan/chuong-195.html.]
Đây là chai thủy tinh, nhưng đang ở bên ngoài, nên cô cũng không câu nệ quá, Tần Du nhận lấy và cạy nắp bằng răng, uống một hơi cạn sạch.
Sau khi uống được vài hớp, thấy Phó Gia Thụ cầm cái mở nắp chai trong tay ngơ ngác nhìn cô, Tần Du nói: "Anh có đồ để khui nắp chai à? Sao không mang ra từ sớm?"
"Nếu biết trước răng em chắc như thế, anh đã không cần lấy cái khui nắp rồi." Phó Gia Thụ nói.
Anh chàng này cầm đồ khui nắp mở nắp chai Coca, đi đến cụng chai với cô.
Tần Du lườm anh một cái, tìm một tảng đá ven đường ngồi xuống uống Coca.
Phó Gia Thụ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, Tần Du quay lưng về phía anh, không muốn nói chuyện với anh.
Phó Gia Thụ huých khuỷu tay chọc cô: "Anh đâu ngờ em lại nhanh mồm nhanh miệng thế. Lần sau mà còn cần dùng răng thì cứ để anh làm nhé?"
"Được cái đầu anh!"
"Tần Du, chúng ta có thể nói chuyện có lý một tí được không? Anh cũng không thể nào đưa đồ khui nắp trước cho em mà, phải không?" Phó Gia Thụ tức giận xoay người lại: "Sao em lại giống mẹ anh thế. Bà ấy chỉ nói lý lẽ với người ngoài thôi, chứ với cha thì không bao giờ."
Nghe anh nói vậy, Tần Du nhận ra vừa rồi mình thật sự rất vô lý, bây giờ thấy anh so sánh bọn họ với cha mẹ anh, nghĩ đến dáng vẻ giận dỗi của Phó thái thái, và dáng vẻ thích thú của Phó lão gia, cô quay đầu nhìn anh.
DTV
Anh giơ chai nước lên: "Chạm nào, chúng ta làm hòa."
Anh chàng ngốc này! Tần Du chạm chai với Phó Gia Thụ rồi uống một ngụm: "Tiếp đi!"
Tần Du tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Nếu xảy ra khủng hoảng kinh tế, rất nhiều công ty sản xuất quy mô lớn sẽ không thể tồn tại, lúc này chúng ta sẽ thu mua một số công ty. Nếu có cơ hội, nhà sản xuất ô tô Oka của anh cũng là một mục tiêu tốt. Chúng ta sẽ sản xuất ô tô ở nước Mỹ, sau khi thị trường trong nước ổn định, có thể thông qua phương thức liên doanh hoặc đầu tư vào các nhà máy ở Trung Quốc để đưa xe về trong nước, nâng cao nền tảng của ngành công nghiệp ô tô trong nước."
"Tại sao em lại tin rằng sẽ xảy ra khủng hoảng kinh tế thế?"
"Trực giác thôi!" Tần Du nói: "Tôi biết thiên thời địa lợi nhân hòa rất quan trọng. Tôi có ý tưởng này, cho nên muốn chia sẻ với anh, anh nói một câu thôi, có muốn chế tạo ô tô không? Anh muốn chế tạo ô tô không phải là chuyện ngày một ngày hai mà chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn từ trước."
"Đó là một cách hay, nhưng em phải biết rằng người nước ngoài coi thường người Trung Quốc chúng ta, bọn họ không nghĩ rằng chúng ta có thể quản lý tốt các nhà máy của họ. Anh đã ở nước ngoài nhiều năm và quá hiểu bọn họ nghĩ thế nào về người Trung Quốc. Có thể lấy Josh là một ví dụ, hầu hết người nước ngoài đều có định kiến rất sâu sắc với người Trung Quốc." Phó Gia Thụ thở dài.
Cho dù trăm năm sau, phân biệt chủng tộc vẫn tồn tại, Tần Du cũng biết các nhà khoa học và triết học nổi tiếng của thời đại này đã miêu tả về Trung Quốc và người Trung Quốc bằng những từ ngữ như thế nào.
"Nhắc đến Josh, chúng ta vừa hay có thể hợp tác với anh ấy. Khuôn mặt Châu Âu, không phải rất hợp sao? Còn có David Kaufman. Chúng ta tìm đường mưu sinh trong kẽ hở. Chỉ cần doanh nghiệp ra đời, chúng ta chính là kẻ mạnh." Với sự hỗ trợ tài chính của David Kaufman, rất có khả năng sẽ thu được những thông tin rò rỉ trong cuộc khủng hoảng lớn.
Thảo luận một lát, Tần Du chợt nhận ra có lẽ chuyện này không làm được. Vài năm nữa, người Đức sẽ lên sàn, cô phải nhắc Josh thu dọn hành lý và đến Mỹ càng sớm càng tốt, sau đó hợp tác với anh ấy để thâu tóm Oka, thương hiệu sẽ biết mất khỏi dòng chảy lịch sử này. Với nền tảng là Oka tận dụng sự phát triển vượt bậc của Mỹ trong những năm 1940 và 1950 để có được một chỗ đứng trong ngành công nghiệp ô tô.
Vào những năm 1980. khi cô đã ngoài bảy mươi, nếu như còn sống, cô sẽ đưa một công ty đã phát triển đến một giai đoạn nhất định về Trung Quốc để liên doanh. Không cần phải dùng cách thông thường để nói chuyện với các ông lớn, cũng không cần phải đến nước Đức để thắc mắc, cô sẽ mang vốn và kỹ thuật về cho nước nhà?
Mặc dù ý tưởng này hơi khó thành hiện thực, nhưng ít nhất nó không phải là điều viển vông. Hơn nữa, cô thực sự rất thích ô tô, nếu cô làm như vậy, có thể sẽ thực sự có thể thúc đẩy sự phát triển của toàn ngành.