Qua Tết lâu, thời tiết dần ấm lên, Thẩm Ngưng Sơ cũng đến đơn vị báo cáo.
Tuy rằng cô lâu , nhưng nền tảng cũng thể ngăn cản cô .
Thẩm Ngưng Sơ chỉ việc xuất sắc mà trong thời gian tiếp theo còn đưa nhiều đề xuất cho đơn vị, đầy nửa năm, cô trở thành kỹ sư trưởng thiết kế cầu đường độc lập.
Năm nay còn xảy một sự kiện trọng đại, đó là khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, đây là sự kiện chấn động cả nước, đến cả đài phát thanh cũng liên tục đưa tin trong một thời gian dài, thanh niên trí thức ở nhiều nơi ban ngày lên lớp, buổi tối còn học tập.
Có lẽ là bầu khí sôi nổi phấn khởi ảnh hưởng, Thẩm Ngưng Sơ nghĩ đến khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, việc mở cửa kinh tế sẽ sớm diễn , đơn vị của bọn họ sẽ bận rộn, bởi vì chỉ trong vòng hai ba mươi năm, đất nước xây dựng vượt qua cả thế kỷ của khác.
Để chuẩn cho công việc tiếp theo, Thẩm Ngưng Sơ lên kế hoạch và gửi bản kế hoạch tương ứng, mặc dù cô việc ở đơn vị bao lâu nhưng những việc cô và những đề xuất đều đúng chỗ, vì lãnh đạo cũng coi trọng, gọi riêng cô đến văn phòng của , một cuộc họp ngắn, dự định áp dụng đề xuất của Thẩm Ngưng Sơ.
Nhờ đề xuất mà trong đơn vị của cô giảm bớt một công việc, còn rườm rà dư thừa, đều vui vẻ, nhao nhao đòi mời Thẩm Ngưng Sơ đến nhà hàng mới khai trương để ăn cơm.
Nhà hàng đó mới cải tạo năm ngoái, vì là tư nhân nên đầu bếp chính là ông chủ, bản ông am hiểu ẩm thực Dung Thành, ai ăn cũng mê.
Bây giờ chuyện gì đều thích đến đó ăn cơm.
Tuy nhiên, Thẩm Ngưng Sơ từ chối ý của : “Xin , hôm nay là tiệc thôi nôi của con gái , về nhà với con bé.”
Mọi đương nhiên hiểu cảnh , nên đều mời .
Tạm biệt đồng nghiệp, Thẩm Ngưng Sơ sải bước về phía cổng, Cố Khiếu Hành đợi sẵn ở cổng đơn vị từ sớm, thấy vợ từ xa tới liền xuống xe mở cửa đỡ cô lên xe, còn một câu: “Vợ hôm nay vất vả .”
Thẩm Ngưng Sơ chồng đáp: “Anh cũng .”
Cố Khiếu Hành chẳng thấy vất vả chút nào, bây giờ vợ con bên cạnh, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, như sức mạnh vô hạn, thể thấy vất vả .
Khi hai vợ chồng về đến nhà, trong nhà vang lên tiếng hò reo và tiếng , đẩy cửa bước mới phát hiện là cô nhóc Gia Nguyệt tinh quái chọc cho đến ngớt.
Tuy rằng còn thành câu chỉnh, gọi ba ba, ma ma cũng còn rõ ràng, nhưng thỉnh thoảng bật một tiếng cũng đủ khiến vui vẻ , trong nhà chỉ một bảo bối như , thì đông, ôm một cái cũng tranh , thật là mới mẻ.
Thế nhưng thấy ba ma về, Gia Nguyệt cần ai nữa, cứ ở trong lòng bà ngoại nhún nhảy ngừng gọi ba ba, ma ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-con-gai-cung-cua-dai-gia/chuong-223-end.html.]
Dáng vẻ thật đáng yêu, Thẩm Ngưng Sơ bước nhanh đến đón con gái, hôn lấy hôn để, Gia Nguyệt thì cuộn tròn trong lòng khanh khách ngừng.
Ba về, Gia Nguyệt cũng cần ai khác, cứ bám lấy ba ma, nhưng lúc cơm tối cũng chuẩn xong.
Hôm nay là tiệc thôi nôi của Gia Nguyệt, ngoài việc cả nhà quây quần ăn uống thì đương nhiên còn việc quan trọng nhất chính là trò bốc đồ.
Ăn cơm xong, Thẩm Ngưng Sơ hai bà ngoại và ông ngoại đang bận rộn chuẩn , lúc thấy bưng đĩa đùi gà chiên thì ánh mắt Gia Nguyệt đang ở trong lòng Cố Khiếu Hành bỗng sáng lên, mồm miệng chúm chím, dáng vẻ như sắp bò đến lấy khiến Thẩm Ngưng Sơ phì .
Đột nhiên cô chồng : “Nếu lát nữa Gia Nguyệt bốc đùi gà thì con bé là đồ tham ăn ?” Hay là cất đùi gà .
Cố Khiếu Hành cúi đầu con gái trong lòng, đó đưa tay nắm lấy tay vợ : “Tham ăn thì ?”
“Mọi chắc chắn đều mong Gia Nguyệt công thành danh toại.” Nhìn cả nhà đang bận rộn như , nhỡ con bé thật sự bốc đùi gà thì thất vọng.
“Con gái của , chỉ cần con bé khỏe mạnh, hạnh phúc là , nếu con bé thể công thành danh toại thì sẽ cổ vũ cho con bé, còn nếu thì sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời chẳng là một kiểu công thành danh toại khác ?”
Thẩm Ngưng Sơ Cố Khiếu Hành, đúng lúc Gia Nguyệt cũng ngơ ngác ba, bỗng nhiên nhoẻn miệng tươi với ba .
Trái tim già như cô lập tức tan chảy vì nụ , sống vui vẻ, hạnh phúc cả đời chẳng là một kiểu công thành danh toại khác ?
Đương nhiên là đúng , bởi vì đó mới là điều cơ bản mà họ theo đuổi.
Lúc , trời bên ngoài tối, ánh đèn vàng ấm áp trong nhà càng tô điểm thêm cho niềm vui trở nên nồng nàn hơn, những tràng vui vẻ theo khe cửa sổ, khung cửa lan ngoài.
Gia Nguyệt cũng bầu khí vui vẻ hòa hợp lây nhiễm, cả buổi tối đều toe toét.
Thẩm Ngưng Sơ đưa tay nhéo nhéo bàn tay nhỏ của con gái, vai cảm nhận ấm từ lòng bàn tay của chồng, cô ngẩng đầu đàn ông đang ôm vai , đàn ông nhận động tác của cô liền cúi đầu cô, trong mắt cả nhà chỉ .
Khoảnh khắc đẽ Trần Luật từ xa dùng máy ảnh ghi , đó lên tiếng nhắc nhở: "Em gái, lão Cố, hai và Gia Nguyệt bên nào!"
...
Kết thúc văn