Xuyên thành cô vợ béo biết Huyền học ở thập niên 80 - Chương 121: Còn có thể như vậy sao?

Cập nhật lúc: 2025-09-21 04:18:35
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Em gái , em cũng điều , chân chính tử tế.

Em chỉ thể hiện độc lập thôi.

Nếu , bình thường đều sẽ đồng cảm với nạn nhân, còn em đồng cảm với hung thủ, buộc nạn nhân vì hung thủ, vu khống nạn nhân.

Xem cái gọi là tin đồn chỉ là ý đồ hèn hạ tiết lộ sự việc mà thôi.

Bị bài xích...... Sợ cũng là những nữ đồng chí đó là những bình thường và thông cảm cho nạn nhân.

"Nhìn như , vị khả năng cũng là trong lòng bệnh, rảnh liền mang đến đây xem.

cũng tốn kém gì, sẽ chữa trị cho cô , vết nhơ của cô sẽ xóa sạch. 

Cô là như , nên oan uổng."

Mai Phương thích khác bụng, trong lòng cũng nghĩ như , nhưng vẫn khiêm tốn: 

" chỉ thấy với b.ọn nhỏ thôi."

Cố Mạn Mạn mỉm tiễn Mai Phương .

Buổi chiều cô pha thảo dược, uống mấy ngụm.

Khoan hãy chứ, tác dụng chữa bệnh của thuốc thảo dược của Chồn tía lẽ còn mạnh hơn thuốc mua ở hiệu thuốc.

Uống sẽ nuôi dưỡng phổi, cũng ích cho việc tu tập của cô.

Nhắc đến bổ dưỡng, cô chợt ăn chân lợn.

Chân giò lợn hầm đậu nành, đậu nành hầm sẽ mềm cần tốn nhiều công sức, thịt cũng mềm tan hòa quyện trong miệng, nếu ăn với cơm thì chẳng còn gì bằng.

Chết tiệt, ngày mai còn , nếu thì nhờ chị dâu Thúy Bình mang đến cho cô ?

Thỉnh thoảng ăn một bữa ngon cũng thực sự ích cho việc giảm cân , như mới khát vọng ăn uống chi phối. 

Cố Mạn Mạn tự biện hộ cho bản .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-vo-beo-biet-huyen-hoc-o-thap-nien-80/chuong-121-con-co-the-nhu-vay-sao.html.]

Vừa đến giờ ăn trưa, Cố Mạn Mạn mang hộp cơm tới nhà ăn cách đó một đoạn, khi đến nơi thì hầu hết đều mặt ở nhà ăn.

Khi Cố Mạn Mạn đến xếp hàng, chỉ còn một tốp nhỏ khiêm tốn nên cô thuận lợi phía một cách suôn sẻ.

Hôm nay cá thu chiên và thịt , nhưng cô chọn, cô chọn một ít miến bắp cải, một

phần màn thầu và một phần rau xào. Sau khi chọn xong thì tới một góc, ăn một nửa thì

Thẩm Chí tới.

Cố Mạn Mạn quá nổi bật, Thẩm Chí cố ý ngang qua cô, xem trong bát gì, liền bếp xin hai quả trứng, tự giác đưa lòng trắng cho cô, còn ăn lòng đỏ.

Điều trở thành một thói quen.

"Cô ở nhà thường ăn trứng gà mà, hôm nay ăn?" Chỉ ăn rau thôi, cô định trở thành thỏ ?

"Ha, dự định hai ngày tới sẽ một bữa thịnh soạn. Nên đó chịu đựng một chút, kiên nhẫn một chút."

"Còn chịu đói ?" Thẩm Chí từng đến chuyện .

Cố Mạn Mạn đoán rằng đối phương bao giờ trải qua nghèo khó. Người nghèo, bình thường nếu thể dự tiệc hoặc sắp một bữa tiệc lớn, họ sẽ để dành bụng để ăn bữa ăn ngon đó.

Ân, ít nhất khi ăn tiệc , cô cũng sẽ nghĩ đến ăn cho hồi vốn. Tâm lý cũng tương tự.

"Cô ăn cái gì?"

Cố Mạn Mạn mất một lúc mới nhận đối phương đang hỏi cô ăn gì trong bữa ăn thịnh soạn của .

" ăn đậu nành hầm chân giò lợn, nguyên cả cái chân lợn." Cố Mạn Mạn cảm giác sắp chảy nước miếng.

Vất vả nửa tháng trời, chẳng thể ăn uống vui vẻ .

"Vậy sẽ nhờ mua hai cái."

"Còn thể như ?"

"Có thể, chúng , khục, đồng chí nữ đang ở cữ, cấp chân lợn, thịt gà các loại trong nửa tháng." Mặc dù Cố Mạn Mạn ở cữ, nhưng chỉ ăn một hai bữa, cũng sợ gây rắc rối cho khác, thỉnh thoảng cũng thể mua.

"Được, lát nữa sẽ đưa tiền cho ."

Loading...