Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 48: Thử Nghiệm Kinh Doanh Diễn Ra Sôi Nổi ---
Cập nhật lúc: 2025-11-04 14:05:44
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả đại gia đình thuê trọn xe bò của Triệu lão hán, tin họ mở cửa hàng trấn, Triệu lão hán cũng vô cùng kinh ngạc.
Trước chỉ nhà Ôn lão nhị trấn bày sạp bán mấy món ăn tươi ngon, y còn tưởng chỉ kiếm ba năm văn tiền mà thôi, nào ngờ âm thầm thêm một cửa hàng.
Kể từ khi tiểu cô nương nhà y thông suốt, cuộc sống cũng dần dần lên.
Y bình thường cũng là nhiệt tình, lúc trong lòng cũng vui cho cả nhà, trực tiếp đưa họ đến tận cửa hàng.
Nhìn sân rộng lớn cửa hàng cùng tấm biển treo dòng chữ “Gia Viên Ấm Áp”, y cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ngay cả khi Ôn Mộc Xuyên giữ y dùng bữa trưa, y cũng ngơ ngác gật đầu đồng ý.
Hôm qua Ôn Lạc Chỉ nghĩ kỹ , hôm nay sẽ bán cơm hộp cùng mấy món ăn vặt và đồ uống thích hợp dùng trong mùa hè.
Mấy đứa nhỏ hớn hở chạy chạy giúp đỡ chuyển hết bàn ghế đặt ở hậu viện ngoài.
Trong chốc lát, sân rộng cửa hàng cứ như sắp bày tiệc đãi khách . Người qua đường thấy cả nhà họ vui vẻ hớn hở thì kìm mà tiến lên hỏi vài câu:
“Tiểu nha đầu, các ngươi đây là gì ?” Một đại thẩm túm lấy Nhị Nha hiếu kỳ hỏi, còn ngừng rướn cổ trong cửa hàng.
Nhị Nha lau mồ hôi trán, rành mạch : “Hôm nay nhà chúng thử nghiệm kinh doanh, phần lớn món ăn đều giảm nửa giá, thẩm thẩm thể xem thử.”
Nàng hào sảng , những điều đều là tiểu cô dặn dò , là cái gì mà huấn luyện? Đợi khi khách đến thì cố gắng chào hàng những món đồ họ bán.
Mèo Dịch Truyện
Nghe thấy giảm nửa giá, mắt đại thẩm sáng rực lên, nàng tiếp tục hỏi Nhị Nha: “Vậy tiểu nha đầu, nhà các ngươi những món gì? Món nào là thể mua với nửa giá ?”
Nhị Nha lớn tiếng tên từng món ăn, còn chuyên nghiệp với đại thẩm mùi vị khiến nàng ngẩn .
Tuy nàng từng qua những món , nhưng tiểu nha đầu miêu tả thì chắc hẳn là ngon!
Dù hôm nay cũng giảm nửa giá, nàng liền mua một món lạ để nếm thử!
Giọng Nhị Nha lớn, những qua đường khác cũng thấy.
Nghe thể mua món mặn với nửa giá vẫn kìm lòng, nghĩ bụng lát nữa nhất định đến mua một phần nếm thử.
Bên ngoài dần nóng lên, chiếc bàn lớn nhất cửa hàng, các món đồ uống cũng bày ngày càng nhiều.
Ôn Tử Châu ở phía chợ sớm yên , bán vài phần kìm mà mang đồ sang đây.
Ôn Lạc Chỉ đành chịu y, chỉ thể chia cho y một cái bàn để y đó bán.
Y rao bán những món đồ bàn , quên chào hàng những loại đồ uống mát lạnh . Những lời quảng cáo trong miệng y vẫn là do Ôn Lạc Chỉ dạy, mới lạ sáng tạo.
Vì tò mò, qua đường đều đến nếm thử, khi nếm xong ai nấy cũng vui vẻ móc bạc mua.
Bởi vì hương vị ngon và giá cả chăng, qua đường mười đồn một trăm, trong cửa hàng cũng đông dần lên.
Ôn Tử Châu phát huy sở trường của , miệng ngừng , mấy đứa nhỏ cũng nhiệt tình rao hàng khiến cửa hàng vô cùng náo nhiệt.
Mùi thơm món ăn từ hậu viện ngừng lan tỏa ngoài, nhiều thực khách sớm bàn, hướng trong mà gọi lớn: “Lão bản! Mau mang tất cả món ăn nhà các ngươi lên cho một phần , cho thêm một bát bánh mát lạnh đường đỏ nữa!”
“Ta cũng mỗi món một phần, còn hai bát bánh mát lạnh nữa!”
“Ta một bát mì lạnh trộn dầu ớt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-48-thu-nghiem-kinh-doanh-dien-ra-soi-noi.html.]
“Ta một cái bánh tráng tay kẹp lạp xưởng kẹp trứng gì đó mà thằng nhóc !”
Ôn Lạc Chỉ đẩy một chiếc xe đẩy đồ ăn bằng gỗ , mỉm với mấy gọi món: “Các vị đại ca, cơm canh nhà chúng bán theo phần, cách phối hợp tự chọn. Món mặn một món bốn văn, món chay hai văn, cơm đầy hai văn, màn thầu một văn.”
Những đó xong còn cảm thấy khá đắt, nhưng liếc mắt thấy món ăn mặt Ôn Lạc Chỉ thì đều trợn tròn mắt.
Trong món mặn chỉ một chút thịt vụn mà là những miếng thịt lớn rõ ràng thể thấy bằng mắt thường, món chay cũng luộc nước lã mà trông đều ngập dầu mỡ.
Hương thơm món ăn ngừng bay mũi họ, một đại hán râu quai nón khi ăn xong hai bát bánh mát lạnh thì liền cầm một chiếc đĩa gỗ bốn ngăn lấy cơm.
Tạ Hòa híp mắt múc cho y một muỗng cơm đầy ắp gắp thêm một cái màn thầu. Người đàn ông râu quai nón chút kinh ngạc món chính trong đĩa của .
Y còn tưởng hai văn chỉ là cơm gạo lứt bình thường, ngờ là cơm gạo trắng tinh! Màn thầu cũng trộn lẫn loại bột linh tinh nào khác mà là màn thầu bột mì trắng thuần túy.
Y nhe răng lời cảm tạ, vui vẻ bưng đĩa múc thức ăn.
“Tiểu cô nương, cho một miếng thịt đỏ đỏ , thêm một miếng bánh trứng thịt vụn , còn một cái…”
Y thế nào về món đầu tiên là món đầu sư tử kho tàu, chỉ thể giơ một ngón tay chỉ : “Lại cho một cái viên thịt lớn .”
“Được thôi đại ca!” Tay Ôn Lạc Chỉ hề run rẩy, mỗi món đều múc đầy ắp cho y, còn rưới thêm mấy muỗng nước thịt.
Người đàn ông râu quai nón bưng một đĩa đầy ắp đồ ăn trở về chỗ của , ngửi thấy mùi thơm liền vội vàng ăn cơm.
“Ừm ừm, ngon ngon!” Đũa y động nhanh thoăn thoắt, những khác thấy y ăn ngon lành như cũng vội vàng cầm đĩa chọn món ăn.
Những ăn đều như đàn ông râu quai nón, bận đến nỗi thời gian để trả lời khác món ăn ngon .
Đến giữa trưa, giờ ăn cơm của học viện, sân cửa hàng còn chỗ trống.
Ngôn Triệt tự cho rằng hôm nay chạy nhanh, nghĩ sẽ là đầu tiên đến ủng hộ, nào ngờ chẳng cơ hội phát huy tác dụng.
Ôn Tử Cầm cũng kinh ngạc, đường đến đây y còn nghĩ chỉ cần vài đến ăn là đủ , như cũng sẽ đả kích lòng tự tin, bây giờ xem là y nghĩ quá nhiều .
Ngôn Triệt bực bội chống cằm ở cửa, y từ xa ngửi thấy mùi cơm canh thơm lừng mà đến đây chẳng giành một chỗ nào.
“Ngũ ca, các mau trong nhà ăn cơm ! Muội sớm chuẩn xong cho các .”
Ôn Tử Tầm bưng thức ăn , vội vàng dặn dò một câu cắm đầu hậu bếp.
Ngay cả Triệu lão hán giữ dùng bữa trưa cũng bận rộn xoay như chong chóng.
Ngôn Triệt lời Ôn Tử Tầm liền bật dậy khỏi cửa, y kéo tay áo Ôn Tử Cầm hớn hở xông trong nhà, miệng còn lẩm bẩm: “Ta mà! Tiểu chắc chắn sẽ dành chỗ cho chúng mà!”
Y nhà, phịch xuống, những món cơm canh và những món ăn vặt từng thấy bàn, mắt y sáng lên màu xanh biếc.
Tô Tiện xách một đống đồ đến muộn, Ôn Lạc Chỉ đang thu tiền cơm thấy y liền vội vàng dẫn y trong nhà.
“Phu tử mau mời trong nhà, trong nhà đặt băng khối nên sẽ mát mẻ hơn.”
Tô Tiện , liền vội vàng nhét đồ trong tay lòng Ôn Tử Cầm đang đợi y ở cửa.
Vừa nhà, luồng khí mát lạnh ập đến khiến y thoải mái nheo mắt .
Ngồi xuống thấy một bàn đầy những món cơm canh từng nếm qua, Tô Tiện gần như vui đến phát .