Xuyên thành Cô gái nhỏ độc ác làm chủ, bữa cơm có Tôm Có Cá - Chương 111: --- Từ chối

Cập nhật lúc: 2025-11-05 01:54:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"A Việt , đây là món mới Lạc Lạc đó, con mau nếm thử !"

 

Mèo Dịch Truyện

"Ở nhà dọn dẹp vất vả nhé!"

 

Trên bàn ăn, Tạ Hòa ngừng gắp thức ăn cho Hách Liên Việt, thấy bát đầy vun thì liền lấy thêm một bát khác gắp thức ăn đặt mặt .

 

Ôn Lạc Chỉ bĩu môi, chẳng qua mỗi ngày chỉ bổ củi, quét sân đó là ăn bám, vất vả chỗ nào chứ?

 

"Đa tạ thẩm nương."

 

Hách Liên Việt giọng thanh nhuận, khóe mắt hàm chứa ý Tạ Hòa, khiến nàng nhất thời nở hoa trong lòng.

 

Đứa trẻ thật tệ chút nào! Vết thương mới khỏi bắt đầu giúp gia đình việc , nhân phẩm lễ nghĩa, nàng thích vô cùng, cứ như vợ gặp con rể .

 

Hách Liên Việt gắp một miếng thịt bụng cá đặt bát Ôn Lạc Chỉ: "Lạc Lạc, thích ăn món nhất."

 

"Ừm ừm, thích ăn." Ôn Lạc Chỉ ngẩng đầu lên, vùi đầu ăn cơm, Tạ Hòa một bên lén .

 

Hách Liên Trĩ Nhan chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, bên trong tràn đầy hưng phấn, ca ca của nàng cuối cùng cũng khai khiếu !

 

Ánh mắt Hách Liên Việt vẫn luôn dừng Ôn Lạc Chỉ, Ôn Tử An mà cau mày chặt: Buổi chiều mới đuổi một , buổi tối tới thêm một nữa? Cha cũng quản !

 

Chàng đầu Ôn Mộc Xuyên và Tạ Hòa đang ở ghế chủ vị. Ôn Mộc Xuyên đang gặm một miếng sườn ngon lành, căn bản chú ý đến bên .

 

Lại Tạ Hòa, thấy ánh mắt con trai sang bĩu môi về phía con gái, nàng trực tiếp trừng mắt một cái, Ôn Tử An vội vàng rụt mắt , tủi cúi đầu ăn cơm.

 

Nương gì mà trừng chứ? Không nên trừng cái ngoài !

 

Ôn Lạc Chỉ ăn xong liền lau miệng, sang Hách Liên Việt bên cạnh : "Ngươi qua đây, lời với ngươi."

 

Nàng về phía căn nhà Hách Liên Việt đang ở, Hách Liên Việt đặt đũa xuống theo nàng.

 

Ôn Tử An yên nữa, bật dậy nhảy cẫng lên. Tạ Hòa kéo , dùng đũa gõ nhẹ đầu : "Con theo gì? Muội con chắc chắn chuyện quan trọng ."

 

Tạ Hòa liếc mắt về phía đó, con gái từ đến nay luôn chừng mực, chắc chắn sẽ loạn, huống hồ Đâu Đâu cũng theo , cần lo lắng.

 

Vào đến trong phòng, Ôn Lạc Chỉ xuống chỉ chiếc ghế đối diện: "Ngồi xuống , bắt mạch cho ngươi."

 

Lang Bá Thiên lớn hơn nhiều, nhảy lên giường hưng phấn gào ừ ừ với nàng: "Ngươi lúc nào xem bệnh hả, giả vờ giống ghê ha ha ha."

 

Ôn Lạc Chỉ trừng mắt nó một cái, đặt tay lên vị trí thốn quan xích của Hách Liên Việt và gọi hệ thống:

 

Mau kiểm tra cho thế nào , vết thương lành , thể ?

 

Tiếng kiểm tra tít tít của hệ thống vang lên trong đầu nàng, chỉ trong vài thở, kết quả kiểm tra hiện :

 

【Nội ngoại thương lành hẳn, trong cơ thể còn sót một lượng nhỏ độc tố, chỉ cần uống thêm một thang t.h.u.ố.c nữa là , ngoài vẫn chút thận hư.】

 

Ôn Lạc Chỉ "phốc xuy" một tiếng bật , tay rời khỏi tay Hách Liên Việt che miệng .

 

Lần kiểm tra phát hiện thận hư, nàng còn thêm một t.h.u.ố.c bổ thận thang t.h.u.ố.c nữa! Sao mấy liệu trình mà vẫn còn thận hư chứ...

 

"Lạc Lạc."

 

Hách Liên Việt bất đắc dĩ nàng, nàng bắt mạch xong cũng hề kiêng dè là thận hư còn nhịn lâu, cũng , xem kết quả chẩn đoán và khác là bao.

 

Ôn Lạc Chỉ che miệng, hai mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm, lắc đầu với .

 

"Không , uống thêm một thang t.h.u.ố.c nữa là ."

 

"Ngươi định khi nào ?"

 

Nàng chớp chớp mắt Hách Liên Việt, trong lòng thầm nghĩ mau , nếu ngày nào cũng đóng cổng viện, bọn họ thấy buồn chán nàng cũng thấy .

 

Hách Liên Việt chút ảm đạm thần thương, dáng vẻ hiện tại của nàng cứ như rõ bốn chữ "ngươi mau " mặt, nàng hề lưu luyến chút nào ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-gai-nho-doc-ac-lam-chu-bua-com-co-tom-co-ca/chuong-111-tu-choi.html.]

Ôn Lạc Chỉ nhận dường như thể hiện quá mức hưng phấn, liền thu liễm , nghiêm mặt : "Ý của là ngươi đợi vết thương lành hẳn mới , dù cũng ăn uống lâu như , kém mấy ngày ."

 

Gào ừ ừ!

 

"Ngươi thì đừng , lúc nào ăn bám hả? Củi trong sân tự nó gãy ? Chổi tự nó quét sân ?"

 

"Ngươi ngươi kìa, cái đồ đại trực nữ!"

 

Lang Bá Thiên nghĩa phẫn điền ưng, nó kiểm soát kích thước cơ thể theo tốc độ phát triển bình thường, bây giờ thẳng gần đến đầu gối nàng .

 

Ôn Lạc Chỉ khẽ cúi , "bộp bộp" hai quyền đ.á.n.h cái bụng nhỏ của nó: "Ngươi ở đó sủa cái gì?! Câm miệng cho !"

 

Lang Bá Thiên bất mãn gầm gừ hai tiếng, chạy lưng Hách Liên Việt nhe răng với nàng: "Đại cô gái thẳng thắn! Đại cô gái thẳng thắn! Hừ hừ hừ!"

 

Ôn Lạc Chỉ tức đến bật , xông tới định đ.á.n.h nó, nhưng Hách Liên Việt từ trong tay áo lấy một khối ngọc liên đưa cho nàng.

 

"Lạc Lạc, đợi uống hết t.h.u.ố.c sẽ ."

 

"Chỉ là liệu thể về . Nếu trở về, nhất định sẽ trả bạc cho nàng. Nếu thể, nàng cứ đem cái vòng ngọc cầm , cũng đáng ít ngân lượng."

 

Toàn bộ bạc hiện của đều gửi về Nam Hoang, giờ ngoại trừ thứ cũng chẳng còn gì đáng giá.

 

Khối ngọc liên vẫn là do mẫu tặng khi còn ở phủ, một nửa và nửa còn chính là cái định tặng nàng.

 

Ôn Lạc Chỉ nhận lấy, là lật lật xem xét một lượt, đó trả cho Hách Liên Việt: "Thứ nhỏ nhặt cứ giữ lấy . Nếu về , chấp nhận việc trả bạc, cứ coi như nuôi ăn ."

 

Vòng ngọc còn nửa , nàng hiểu tâm tư của Hách Liên Việt chứ! Nàng thẳng thắn thật, nhưng cũng ngu ngốc.

 

Bỏ qua phận của , nàng chỉ kiếm thật nhiều tiền an nhàn tận hưởng, tình yêu nàng động chạm một chút nào!

 

Hơn nữa, còn đại sự , nàng chỉ là một bách tính bình thường, hai họ như nước sông phạm nước giếng, chẳng liên quan gì đến .

 

Ánh sáng trong mắt Hách Liên Việt chợt ảm đạm, trầm mặc nhận khối ngọc liên , đặt về trong tay áo.

 

"Gào gào!"

 

"Ngươi cứ ấp a ấp úng khi nhận một cái ngọc bội! Tiểu gia bảo vệ lâu như còn tặng chút gì nữa là!"

 

"Ngươi thật điều! Có mỹ nam tặng quà cho ngươi thì cứ lén lút mà vui !"

 

"Ôn! Đâu! Đâu!"

 

Nắm đ.ấ.m của Ôn Lạc Chỉ siết chặt buông, buông siết chặt. Nàng nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ gọi cái tên mà Lang Bá Thiên cảm thấy sỉ nhục.

 

Quả nhiên, nàng gọi, ngay cả Hách Liên Việt cũng nhịn mà bật khe khẽ.

 

Hắn dáng vẻ tiểu lang, đôi mắt như thể đang : "Thì ngươi tên là cái !"

 

Một con tuyết lang mà mang tên của một con ch.ó con!

 

Lông lang của Lang Bá Thiên dựng lên, gầm gừ với Ôn Lạc Chỉ.

 

"Không ! Trước mặt ngoài gọi tiểu gia là Lang Bá Thiên chứ!"

 

Ôn Lạc Chỉ mấy bước xông tới lưng Hách Liên Việt, nhấc nó lên hừ lạnh một tiếng.

 

"Hừ? Người ngoài? Ta thấy ngươi bảo vệ như cha ruột còn gì, còn cái chủ nuôi trong mắt ngươi nữa hả?"

 

Nàng về phía cửa, từ xa ném Lang Bá Thiên ngoài sân: "Đi đây!"

 

Lang Bá Thiên nàng ném cho bốn chân chổng vó, khi bò dậy nó rũ rũ bụi , khiêu khích vểnh m.ô.n.g sói về phía nàng.

 

Ôn Lạc Chỉ chạy đuổi nó, một một lang trong sân ngươi chạy đuổi.

 

Hách Liên Việt cũng đuổi theo , cô nương đang xách lang lên giáo huấn trong sân mà dịu dàng.

 

 

Loading...