Xuyên Thành Cô Dâu Nhỏ Đáng Yêu - Chương 79

Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:23:16
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt của Quý Minh Vi, chỉ hai vợ chồng họ mới hiểu ý nghĩa trong đó.

Cô đến khu tập thể cũng gần mười ngày , mà hôm nào dậy đúng giờ .

Đều tại cái đàn ông bên cạnh—lúc nào cũng tràn trề sinh lực, cô hôm cả đau nhức, lưng mỏi eo ê ẩm.

Đừng đến dậy sớm, đến ăn cơm cô cũng chẳng còn sức mà ăn!

Trương Viễn chút chột , đưa tay gãi gãi chóp mũi.

Chứ giữ lời hứa

Chỉ là, vợ cũng hiểu cho một chút chứ.

Một đàn ông kìm nén gần cả năm trời, khó khăn lắm mới đón vợ về, tâm trạng ai mà kìm nén nổi?

Anh cũng kiềm chế lắm.

mà… thật sự là kiềm chế nổi mà!

Trương Viễn hề hề, vẻ mặt đầy lấy lòng.

Tiểu Nguyên Bảo gật đầu, ghi nhớ hết lời dặn.

“Cái cô thím xinh cũng dạy con , là con tùy tiện hứa hẹn.”

“Ừ, đúng lắm.”

Quý Minh Vi vô cùng hài lòng con trai: “Đàn ông con trai càng giữ lời, trách nhiệm thì mới nên chuyện.”

“Con hiểu , .”

Tiểu Nguyên Bảo vốn dễ dạy.

Chỉ cần lời lý, nhóc đều sẽ tiếp thu.

Quý Minh Vi hỏi thêm vài chuyện xảy ở khu tập thể giai đoạn một, đó mỉm bảo con trai ăn cơm.

Ba bàn, ăn bàn bạc chuyện mời khách ngày mai.

Tiểu Nguyên Bảo đang tập trung ăn cơm, bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm túc .

“Sao thế con?”

Trương Viễn hỏi.

Tiểu Nguyên Bảo lắc đầu, sang Quý Minh Vi: “Mẹ ơi.”

“Ừ?”

“Nếu một đàn ông thể ứng phó nổi một phụ nữ, thì nghĩa là gì?”

Tiểu Nguyên Bảo ham học hỏi.

Trương Viễn bỗng cảm thấy gì đó sai sai.

Giây tiếp theo, nhóc bổ sung:

“Hồi nãy ở nhà chú Lục, ba rằng ba một vợ đủ mệt .”

“Vậy cơ thể ba vấn đề ?”

Tiểu Nguyên Bảo hồn nhiên hỏi.

Trương Viễn vội vàng lao tới bịt miệng con trai.

“Tổ tông nhỏ của ba ơi!

Con đừng lung tung nữa!”

Tiểu Nguyên Bảo vô tội ba .

Trương Viễn cơ sở vững chắc để nghi ngờ rằng con trai cố ý!

Quý Minh Vi .

“Ừm, lẽ đúng là cơ thể thật.”

“Vi Vi…”

“Bà xã …”

Trương Viễn sững .

Anh giải thích, nhưng vợ chẳng thèm cho cơ hội.

Tới lúc ngủ, tình hình càng thảm hơn—vợ thẳng tay khóa cửa phòng ngủ.

“Bà xã ơi, bà xã, còn mà!

Em quên ?

Anh vẫn còn ở ngoài !

Mở cửa cho !”

Trương Viễn nhẹ nhàng gõ cửa, cố gắng dịu giọng dỗ dành vợ.

Bên trong, giọng Quý Minh Vi lạnh nhạt truyền :

“Mở cửa gì?

Không một em cũng đối phó nổi ?”

“Không , !

Bà xã , lúc đó gấp quá nên suy nghĩ thôi mà!

Em đừng để bụng, mở cửa cho , để giải thích với em…”

Mãi đến gần mười một giờ, Quý Minh Vi mới chịu mở cửa.

Vừa phòng, Trương Viễn lập tức đóng cửa , đặt cái bàn giặt đồ trong tay xuống cạnh giường, phịch một tiếng, quỳ xuống ngay mặt vợ.

“Bà xã ơi, sai .”

Quý Minh Vi lườm đàn ông đang trò, đó lên giường ngủ.

Anh thể phòng, thể lên giường ngủ…

gì khác?

Tuyệt đối thể!

DTV

Nằm giường, vợ lưng về phía , Trương Viễn nhịn giơ tay tự tát một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-co-dau-nho-dang-yeu/chuong-79.html.]

Cái miệng , đáng đánh!

“Anh bệnh hả?”

Quý Minh Vi xoay , trừng mắt .

“Muộn thế ngủ thì ngoài!”

Trương Viễn vội lấy lòng.

“Ngủ ngay, ngủ ngay!

Bà xã , ngủ đây!”

Vừa xong, lén lút đưa tay, thử đặt lên eo cô.

Quý Minh Vi hất .

Trương Viễn vui sướng trong lòng.

Quả nhiên, vợ chỉ là miệng cứng lòng mềm!

“Bà xã…”

“Câm miệng, ngủ !”

“Ừ…”

Anh tủi ôm vợ, dám động đậy, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Cùng thời điểm đó, ở một tòa nhà khác gần đó.

Tầng hai.

Đã đắn đo suốt mười ngày, Đặng Bình một nữa ôm gối, cửa phòng ngủ.

Miệng thì tin lời Giang Đường, trong lòng cảm thấy mấy lời đó phần vớ vẩn.

Làm gì chuyện chỉ cần ngủ chung là thể cải thiện quan hệ vợ chồng chứ?

cô cũng còn cách nào khác, thì thử thêm một nữa .

bây giờ cô cũng sống , thể tiếp tục duy trì cái kiểu cùng sống một mái nhà nhưng xa lạ như dưng với Triệu Kiến Quốc .

Hít sâu một , cô tự động viên .

Cùng lắm thì châm chọc mỉa mai một trận thôi.

từng mắng mỏ ít, thái độ cũng chẳng gì, nên nếu mắng , cũng coi như dễ hiểu.

Đặng Bình vững tâm, đưa tay gõ cửa.

Vừa chạm tay cửa, cô nhận cửa chỉ khép hờ, khóa.

Trong lòng dấy lên nghi hoặc, nhưng cô vẫn đưa tay đẩy cửa .

Vừa đẩy cửa , Đặng Bình lập tức thấy Triệu Kiến Quốc đang chiếc giường nhỏ đối diện.

Trong phòng bật đèn, hình cao lớn của mép giường, trông vẻ lạc lõng.

Trong cảnh tối tăm như thế , đáng lẽ thể rõ nét mặt của .

Thế nhưng… trong lòng cô bỗng chút hoang mang.

“…Anh ngủ ?”

Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cô cũng chỉ thể vài chữ đầy gượng gạo.

Lúc , Đặng Bình bất giác thấy ghen tị với Giang Đường.

Khi ở bên Lục Trường Chinh, Giang Đường luôn thể chuyện tự nhiên, hề chút gò bó nào.

Còn cô, khi đối mặt với Triệu Kiến Quốc, cảm thấy cạn lời, gì.

Trước đây, cô thèm chuyện với .

Bây giờ thì nên gì.

, những gì cô đây, quả thực là quá đáng.

Thậm chí… cô còn đánh mất đứa con đầu tiên của hai .

Sau câu chào đầy ngượng ngùng, Đặng Bình ôm gối tại chỗ, ngón chân cào xuống nền nhà, chẳng .

Ban đầu cô định đợi ngủ lẻn bên cạnh.

Sáng mai khi thức dậy , cô sẽ giả vờ như đang ngủ, tránh cảnh thức dậy đầy ngượng ngùng.

ngờ…

Anh ngủ.

Thậm chí, vẻ như… đang đợi cô?

Đợi cô?

“…Anh đang đợi em ?”

Triệu Kiến Quốc về phía cô cửa.

Nét mặt hề vẻ vui mừng, mà chỉ một sự nặng nề khó tả.

“Phải.”

“Chúng chuyện .”

“Anh nghiêm túc chuyện với em.”

Cả hai đồng thanh lên tiếng.

Dường như cả hai đều nhận rằng, giữa họ, né tránh và im lặng thể giải quyết vấn đề.

Đặng Bình sai.

, khi cả hai thống nhất sẽ chuyện, cô là chủ động thể hiện thái độ .

“Xin .”

“Trước đây em hiểu chuyện, chỉ gây phiền phức cho , mà còn… đánh mất đứa con của chúng .”

mặt Triệu Kiến Quốc, cúi đầu xin .

Thực , sự đổi trong thái độ của cô suốt thời gian qua, Triệu Kiến Quốc đều thấy.

Anh thấy hết, nhưng dám để lòng.

Anh sợ nếu tin tưởng, thì đó chỉ là một sự bồng bột nhất thời của cô.

Loading...