Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:26:54
Lượt xem: 88

Lục Ngũ gia nhìn chén cháo còn thừa cũng không nói gì, kéo Tư Vũ bước đi. Hắn cũng không đưa cô về khách sạn mà lái xe theo hướng ngược lại, chạy mười mấy phút thì dừng ở một khu biệt thự.

Nơi này hẳn là tài sản của nhà họ Lục, diện tích rất lớn. Tư Vũ không biết Lục Ngũ gia định làm gì, từ lúc hắn ôm cô bước vào trong nhà, lại nhìn hắn phân phó cho cấp dưới lấy ra giấy bút, thật sự quá khó hiểu: "Anh muốn làm gì?"

"Như cũ, ngồi nửa tiếng." Lục Ngũ gia rũ mắt, Tư Vũ trơ mắt nhìn hắn không biết từ chỗ nào lấy ra một tờ giấy, mở ra đặt trước mặt cô. Mà hình vẽ trên đó lại vô cùng quen thuộc ——

Đây không phải bức tranh cô vẽ đại ma vương cho hả giận à!! Bảo sao lúc về nhà tìm không thấy, hóa ra là ở trong tay Lục Ngũ gia!

Tên bệnh thần kinh này lúc nào cũng giữ trong người làm gì!

Tư Vũ vội vàng nhảy dựng lên lấy lại bức tranh, cười ha ha: "Tôi vẽ linh tinh ấy mà, Ngũ gia ngài đừng nhìn..."

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Lục Ngũ gia nhìn cô giấu đầu lòi đuôi, ngắt lời: "Tôi cảm thấy không tồi, người trên này là ai, tôi sao?"

"Không phải đâu!" Tư Vũ đột nhiên đề cao âm lượng, giống như con nít ăn trộm đồ ăn bị người lớn bắt được còn cố thanh minh. Cô hàm hồ nói: "Thật ra đây là nhân vật mới trong truyện tranh của tôi, vẽ linh tinh một chút anh đừng để tâm..."

Lục Ngũ gia thấy cô gái nhỏ muốn hủy thi diệt tích "vật chứng" lập tức nhướng mày, túm lấy đuôi của con thỏ giảo hoạt: "Tôi rất thích, để bức tranh đó lại đây đi."

Hắn không dùng câu nghi vấn mà dùng câu trần thuật, không hề quan tâm cô gái nhỏ có đồng ý hay không. Tư Vũ ra sức khuyên can nhưng Lục Ngũ gia chẳng d.a.o động mảy may, cô nói đến mức ho ra m.á.u cũng không thành công nên đành phải bỏ qua chuyện này.

Thích giữ liền giữ, tức c.h.ế.t anh!

"Lại đây." Lục Ngũ gia không đùa nữa, duỗi tay kéo Tư Vũ lại gần, lấy ra một tờ giấy rồi nhét một chiếc bút vào trong lòng bàn tay cô: "Vẽ giúp tôi một bức, nếu vẽ tốt thì cô có thể đi về sớm."

Lục Ngũ gia biết cô gái nhỏ rất sợ hắn, thậm chí mỗi lần ngồi gần thân thể cô đều căng chặt giống như chọc một cái cũng có thể nhảy dựng lên, nhưng Tư Vũ càng như thế hắn càng không muốn theo ý nguyện của cô.

"Vẽ cái gì?" Tư Vũ khó được một lần nghe thấy yêu cầu bình thường của Lục Ngũ gia nên có chút tò mò.

"Vẽ... Con thỏ đi." Lục Ngũ gia giống như nghĩ tới điều gì, bên môi ý cười nhạt nhẽo, khuôn mặt của hắn lại quá tinh xảo, dưới khoảng cách gần như vậy Tư Vũ suýt chút nữa bị nụ cười này câu mất hồn. Hắn giơ tay xoa mái tóc dài của cô, từ tốn nói: "Cái loại mà dễ bị bắt nạt ấy."

"?" Yêu cầu kì quái gì vậy? Tư Vũ hỏi: "Anh thích nuôi thỏ à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-66.html.]

Lục Ngũ gia nhìn cô, đáy mắt có một chút ý cười:"Thích, nuôi rất thú vị."

Tư Vũ ở trong lòng lầu bầu vài câu, cô còn tưởng rằng tên bệnh thần kinh như Lục Ngũ gia sẽ không giống người thường, ai ngờ sở thích cũng không có gì đặc biệt. Nhưng hắn nói vẽ tốt sẽ cho cô về sớm -Tư Vũ cầu còn không được, vội vã cầm bút "nguệch ngoạc" vài đường.

Bản lĩnh của cô thâm hậu, vài nét liền phác thảo được một con thỏ. Lục Ngũ gia tựa vào sô pha, rũ mắt nhìn bộ dáng nghiêm túc chăm chú của cô. Đèn treo trên trần vọng xuống ánh sáng giống như những ngôi sao đang chuyển động trên mái tóc dài, Lục Ngũ gia bất tri bất giác nhìn đến xuất thần, đợi hắn phản ứng lại bàn tay đã chạm đến gò má lạnh lẽo của cô.

"Xong rồi, anh nhìn xem..." Tư Vũ không để ý hành động của Lục Ngũ gia vẽ xong liền vui sướng xoay người, lại đúng lúc chạm vào đôi mắt sâu thẳm như biển rộng - ở đó chỉ phản chiếu hình bóng của cô, Tư Vũ không khỏi ngẩn người.

Sự tự chủ của Lục Ngũ gia rất tốt, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã thu hồi hết tất cả cảm xúc, nhận lấy bức tranh từ trong tay Tư Vũ, bên trên có một con thỏ nhỏ tay phải cầm củ cà rốt tay trái cầm bó cải xanh, bộ dáng ngây ngốc nhưng lại rất đáng yêu — giống như con thỏ trước mặt đang trông mong nhìn hắn, chờ đợi hắn nói ra câu thả tự do cho nó.

Hắn cong môi: "Rất giống."

Tư Vũ: Giống cái gì? Giống ai?

Nhưng mà Lục Ngũ gia cũng không giải thích cho cô, cất bức tranh cẩn thận xong liền nhắm mắt lại: "Đi về đi."

Tư Vũ lập tức không rối rắm nữa, vui sướng bước ra ngoài, bên ngoài đã có xe chờ sẵn, cô nhanh như chớp chui vào. Chờ Tư Vũ rời đi Lục Ngũ gia mới mở mắt ra, cảm thụ nhiệt độ ngày càng tăng cao, Phật châu trong tay càng niệm càng nhanh thể hiện sự không bình tĩnh trong lòng hắn.

...

Sau đêm đó, Tư Vũ run sợ đợi mấy ngày Lục Ngũ gia cũng không đến tìm cô. Cô đành hỏi bóng hỏi gió Lục Tinh Châu một hồi, hắn chỉ nói Lục Ngũ gia trở về Dung thành xử lý công việc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có thời gian rảnh.

Tư Vũ lập tức nước mắt chảy ròng, thật tốt quá, tên bệnh thần kinh này bận bịu sẽ không đến tìm cô, cô lại có thể sống yên ổn một đoạn thời gian!

Nhận được tin tức tốt này Tư Vũ lập tức cảm thấy thân thể ốm yếu tốt hơn một chút, lúc đóng phim còn phát huy tốt hơn mọi ngày, Lương đạo có chút sợ hãi, đùa cợt một câu: "Tư Vũ diễn cùng Tiểu Kỷ vui như vậy sao? Hai người các ngươi làm rất tốt, cả hai đều qua!"

Suất diễn của Tư Vũ đều quay ở trong địa cung âm u ẩm ướt, đạo diễn vừa kêu cắt Kỷ Lâm liền thu hồi bộ dáng của đế vương cao cao tại thượng, tung ta tung tăng giành lấy áo trong tay Thẩm Duyệt, tự mình khoác lên người Tư Vũ, lại bưng trà đổ nước sợ Tư Vũ bị lạnh.

Lương đạo ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Tư Vũ đau khổ uống thuốc dưới sự giám sát của Kỷ Lâm. Trong đoàn phim này hai người họ chính là hai người mà ông thích nhất, biết nghe lời còn biết cố gắng, đặc biệt là Tư Vũ, thân thể cô không bằng ai những nỗ lực thì không ai bằng, những người khác lúc đầu còn lời vào lời ra với cô cuối cùng tất cả đều ngậm miệng, một số người lớn tuổi còn thương cô vô cùng, luôn tìm mọi cách đưa chút kẹo hay đồ ngọt cho Tư Vũ để cô uống thuốc có thể dễ dàng hơn chút.

Loading...