Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 63

Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:26:47
Lượt xem: 73

Lục Ngũ gia trầm mặc một lát, vô tình hỏi: "Chuyện này xảy ra cô ấy cũng không nói cho ngươi?"

Lục Tinh Châu lắc đầu: "Không có, một chữ cũng không nói, cháu vừa mới nhận được tin thôi, vốn dĩ định giúp nhưng xem ra cô ấy tự mình xử lý được, cũng không đi hỏi nữa."

Lục Ngũ gia cười hiền lành, dừng lại động tác trên tay: "Rất tốt."

Lục Tinh Châu nhìn sắc mặt của Ngũ gia, bỗng nhiên nhanh trí nói: "Ngũ gia, cháu nghĩ cô ấy cũng định nói cho ngài, nhưng mà muốn gọi điện thì lại phát hiện ngài cho cô ấy vào danh sách đen......"

Mấy chữ cuối cùng càng nói càng nhỏ giọng, Lục Tinh Châu thấy nụ cười trên môi Ngũ gia càng thêm ôn nhu lập tức cúi đầu không dám hé răng.

"À, chú bao giờ cho người khác vào danh sách đen?" Giọng nói của Lục Ngũ gia vô cùng hiền lành.

Lục Tinh Châu lập tức lắc đầu như trống bỏi, trong lòng lại chửi thầm, Ngũ gia ngài định trợn mắt nói dối à, lúc trước còn danh sách đen hắn hại hắn không dám trở lại Giang Thành! Con gái nhà người ta thấy ngài cho vào danh sách đen nên không gọi điện thoại cho ngài đó!

Lục Ngũ gia cũng sẽ không quan tâm Lục Tinh Châu nghĩ gì, hắn nhắm mắt suy nghĩ, bỗng cảm thấy bản thân chờ đợi một tháng vừa rồi thật buồn cười. Con thỏ kia ở bên ngoài chơi quên cả trời đất, đến cả chủ nhân cũng quên, xảy ra chuyện cố tình không chịu liên lạc với hắn, lá gan đúng là to thật!

Kết quả vào lúc ban đêm, Tư Vũ đóng phim xong liền trở lại khách sạn chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì nhận được một tin nhắn, người gửi là "Đại ma vương bệnh tâm thần" do cô cố tình đặt, tin chỉ có một câu: "Cho cô một phút đồng hồ xuống chính sảnh."

Tư Vũ thấy tin nhắn này, trong lòng liền có một tảng đá rơi xuống.

Lục Ngũ gia tên đại sát thần kia sao lại chạy tới nữa? Khó khăn lắm cô mới sống yên ổn được một tháng. Mỗi ngày ngoại trừ đóng phim cô sẽ ở lại khách sạn vẽ tranh, người xung quanh đều có vận khí tốt nên cuộc sống trôi qua thật nhẹ nhàng, còn tăng lên 2 cân, vị đại ma vương này bỗng nhiên chạy tới không phải muốn mạng cô sao.

Tư Vũ chôn mặt vào gối, thật sự không muốn đi xuống nhưng nghĩ tới việc chẳng may tên thần kinh kia không thấy cô, dứt khoát bước hẳn lên phòng tìm thì càng không ổn! Tư Vũ cảm thấy loại người không nói lý như Ngũ gia hoàn toàn có thể làm được, lần trước chính hắn ôm mình về phòng chứ ai TT_TT.

Tuyết Lạc Vô Ngấn

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-63.html.]

Thôi, người dù sao cũng phải chết... Tư Vũ khoác thêm áo, biểu tình ngưng trọng đi xuống đại sảnh. Quả nhiên giống như lần trước, nơi này đã được dọn sạch, nửa bóng người cũng không thấy.Tư Vũ từ trong thang máy bước ra lại nghe được một giọng nữ quen thuộc.

"Tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt, lần trước chưa kịp hỏi tên của ngài... Hôm nay chúng ta có duyên gặp lại, không biết có thể trở thành bạn bè hay không?"

Tư Vũ đứng núp đằng sau một chậu cây, nghiêng đầu nhìn thấy Hứa Thanh Uyển đang đứng ở trước mặt Lục Ngũ gia, ngửa đầu ánh mắt chờ mong nhìn hắn, thanh âm mềm mại hơn bất cứ lúc nào. Cô ta vốn đã thanh tú động lòng người, hôm nay lại trang điểm tinh xảo, trên mặt từng rặng mây đỏ như mê như say.

Đáng tiếc dù được giai nhân nhìn chăm chú "Đại Phật gia" vẫn hỉ nộ vô thường. Lục Ngũ gia dường như coi Hứa Thanh Uyển như một luồng không khí vô hình, hắn rũ mắt, vân vê phật châu trong tay.

Người nọ không thèm nhìn cô, trên mặt Hứa Thanh Uyển cũng không thấy chút nhụt chí nào, tươi cười càng thêm ôn nhu, thanh âm mềm nhẹ đến độ có thể chảy ra nước:"Tiên sinh, ngài là muốn tìm người sao? Vừa lúc tôi cũng đóng phim ở đây nên ở lại hơn một tháng, xung quanh tương đối quen thuộc, có thể giúp được ngài."

Lần này Lục Ngũ gia rốt cuộc có phản ứng, hắn nhẹ nhăn lại mày, lãnh đạm nói ra hai chữ: "Ồn ào."

Dứt lời, đám người mặc áo đen nãy giờ còn đứng cung kính ở một bên lập tức xúm lại, có hai người một trái một phải cầm lấy cánh tay của Hứa Thanh Uyển, không hề quan tâm sự giãy giụa của cô liền kéo ra ngoài, tư thế giống như đang kéo một túi rác, dù người kia chỉ là một cô gái yếu đuối cũng không chút thủ hạ lưu tình.

Biểu tình ôn nhu trên mặt Hứa Thanh Uyển không thể giữ nổi nữa, cánh tay của cô bị giữ chặt, những người này đều dùng toàn lực khiến tay của cô đau quá. Hứa Thanh Uyển không thể tránh thoát, kinh hoảng thất thố hô lên: "Các anh làm gì vậy, buông tôi ra!"

Đám người này rất thô bạo, Hứa Thanh Uyển vừa rồi chỉ muốn gây sự chú ý của Lục Ngũ gia, lúc này bị đau đớn kích thích đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô cuống quít quay đầu nhìn Lục Ngũ gia: "Tiên sinh, tiên sinh tôi không phải cố ý quấy rầy, tôi chỉ muốn giúp ngài! Ngài không nhớ tôi sao, chúng ta từng gặp ở buổi dạ tiệc Hoàn Nghệ, lúc ấy, lúc ấy Tư Vũ cũng ở đấy, tôi là bạn tốt của cô ấy!"

Cô vừa nhắc đến tên của Tư Vũ, ánh mắt lạnh nhạt của Lục Ngũ gia liền nhìn qua, đám người áo đen không dám tự tiện hành động, thấy Ngũ gia có chút phản ứng liền ngừng lại. Hứa Thanh Uyển lập tức ánh mắt sáng ngời, vội nghĩ lời hay ý đẹp trong đầu rồi tiếp tục nói: "Tôi không có ác ý, chỉ là muốn làm quen với ngài, nếu ngài đêm nay có thời gian, tôi có thể... mời ngài một bữa cơm được không?"

Hứa Thanh Uyển thật sự không nghĩ tới cô còn có cơ hội gặp lại người đàn ông này. Tiệc tối lần đó chỉ một lần chạm mắt cũng đủ khiến Hứa Thanh Uyển nhớ nhung hồi lâu, trước nay cô chưa từng gặp người nào như vậy – giống như một bông tuyết liên trên đỉnh núi cao không thể với tới, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Nhưng chính khí thế này lại khiến người ta muốn dùng mọi cách để đến gần.

Người nọ...hẳn là người cầm quyền của nhà họ Lục... Nếu có thể có quan hệ tốt với hắn thì mình về sau sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện của Chu Tư Vũ. Hứa Thanh Uyển âm thầm nắm tay, Chu Tư Vũ không phải tự hào vì có Hoàn Nghệ chống lưng à, vậy cô liền tìm chỗ dựa vững chắc hơn!

Loading...