Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 44
Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:24:45
Lượt xem: 73
Đúng như lời Kỷ Lâm nói quán ăn này có vị trí rất kín, là một hộ gia đình mở, chủ quán hiển nhiên có quen biết Kỷ Lâm, nhìn thấy hắn liền hỏi: "Vẫn như cũ ba cân tôm hùm đất mười ba vị?"
Không cần chủ quán tiếp đón, Kỷ Lâm liền kéo chị gái mình bước vào trong ngồi, nghe vậy vội dặn dò: "Làm phiền dì nấu thêm một nồi cháo gà, thanh đạm một chút."
Chủ quán cười đồng ý.
Thấy ánh mắt tò mò của Tư Vũ, Kỷ Lâm ngượng ngùng gãi gãi tóc, nhỏ giọng nói: "Ở đây gà nhà tự nuôi cực kì bổ dưỡng, hương vị cũng tốt, em biết thân thể của chị không tốt, không thể ăn đồ cay nhiều dầu mỡ, em sẽ không gọi bậy."
Tư Vũ cười rộ lên: "Cảm ơn em, còn có lần thử vai hôm nọ cảm ơn em đã nói chuyện giúp chị."
Nghe được lời khích lệ của chị gái, lỗ tai Kỷ Lâm đỏ lên, may mắn ánh đèn không quá sáng nên Tư Vũ không hề phát hiện, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: "Trợ lý của em không hề biết em thường xuyên trốn ra ngoài ăn tôm hùm đất, Tiểu Ngải quản rất nghiêm, nếu như chị ấy biết một tháng tới em nhất định chỉ có cháo trắng làm bạn!"
Kỷ Lâm nói xong mặt như ăn mướp đắng, hiển nhiên trước kia đã từng "trải nghiệm" qua, Tư Vũ nhìn chằm chằm đôi má phúng phính của hắn, che miệng cười ra tiếng.
Đúng rồi, cô quên mất trong bộ truyện kia Kỷ Lâm là một người yêu thích các loại mỹ thực, ăn vặt phố phường đều thử qua, nhiều lần còn mang theo Hứa Thanh Uyển trốn ra ngoài ăn.
Nghĩ đến Hứa Thanh Uyển, nụ cười trên mặt Tư Vũ phai nhạt dần, cô cũng không phải ngu ngốc, Hứa Thanh Uyển khác thường cô làm sao nhìn không ra, cô ta... khác xa với những gì cô thiết kế...
Tư Vũ nhìn Kỷ Lâm, thử hỏi: "Em từng hợp tác với một cô gái tên Hứa Thanh Uyển nhỉ?"
Cái tên này không biết chọc trúng dây thần kinh nào của Kỷ Lâm, hắn ngẩng đầu, biểu tình khẩn trương có thêm một chút bất an: "Chị Tư Vũ... Chị nghe được điều gì không hay à?" Chẳng lẽ lời không hay của Hứa Thanh Uyển truyền tới tai chị gái?
"Cũng không phải." Tư Vũ quyết định hỏi trắng ra: "Em cảm thấy cô ấy như thế nào?"
Kỷ Lâm biểu tình trở nên có chút kỳ quái, suy tư vài giây, mới miễn cưỡng tìm một từ hình dung mà không quá xấu: "Cô ấy à... Làm việc không đàng hoàng."
Muốn công tác thì tập trung công tác, cả ngày bám lấy hắn là như nào?
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tư Vũ cả kinh, câu này của Kỷ Lâm có thể nói không hề khách khí -chứng tỏ ấn tượng của hắn đối với Hứa Thanh Uyển thật không tốt, Nhưng Tư Vũ nhớ rõ ràng trong truyện tranh Hứa Thanh Uyển làm việc rất nỗ lực, cũng chính bởi thế Kỷ Lâm mới có ánh nhìn khác về cô, hiện tại hình như... không xảy ra chuyện này?
Lại nhớ đến những lời nói kỳ quái của Hứa Thanh Uyển cùng với địch ý khó hiểu, trong lòng Tư Vũ trầm xuống. Hứa Thanh Uyển của hiện tại chẳng nhẽ không phải hàng thật?
Tư Vũ có chuyện cần suy nghĩ, không khí giữa hai người trở nên an tĩnh, mãi đến khi tôm hùm đất của Kỷ Lâm được dọn lên, Tư Vũ mới lấy lại tinh thần. Cô đeo bao tay nilong vào bóc tôm giúp Kỷ: "Em ăn đi, chị bóc vỏ cho, dù sao cháo của chị cũng chưa nấu xong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-44.html.]
Kỷ Lâm sửng sốt: "Chị Tư Vũ..."
Tư Vũ bóc nhanh lại còn đẹp mắt, dường như đã làm qua rất nhiều lần. Kỷ Lâm lần đầu tiên hưởng thụ cảm giác ăn tôm hùm không cần bản thân đi bóc vỏ, chị gái còn ôn nhu hỏi hắn có cay hay không, muốn uống nước hay không, Kỷ Lâm nghe xong không khỏi cúi đầu, che dấu lệ quang trong mắt.
Bàn cơm ở nhà lúc nào cũng chỉ có một mình hắn lẻ loi ngồi ăn cơm, người một nhà ngồi cùng bàn chỉ có ở những buổi tiệc xã giao. Không biết đã bao nhiêu lâu mới có người hỏi han hắn ân cần như vậy?
Có lẽ do Tư Vũ rất hiền lành chu đáo, Kỷ Lâm chậm rãi cũng buông lỏng, không hề câu nệ như trước, còn kể cho Tư Vũ nghe những điều vui vẻ khi quay phim chọc cô cười liên tục.
Cháo gà nóng hầm hập cuối cùng cũng được dọn lên, lần này Kỷ Lâm giành trước múc một chén để trước mặt Tư Vũ, trong mắt hàm chứa chờ mong: "Chị ăn thử xem, em nói dì bỏ nhiều dược liệu một chút, đều là thứ bồi bổ thân thể."
Kỷ Lâm nói đến vui sướng, bất tri bất giác từ "Chị Tư Vũ" đổi thành "Chị" chính bản thân hắn cũng không phát hiện, Tư Vũ mang ý xấu cũng không hề nói rõ ràng.
Nghe Kỷ Lâm nói vậy, Tư Vũ nhìn vận khí màu đỏ thẫm trên đầu hắn, nghĩ thầm: thôi không nên nói cho đứa ngốc này biết... thật ra khí vận trên người hắn mới là liều thuốc tốt nhất...
Mới uống được nửa chén cháo, di động của Tư Vũ bỗng nhiên vang lên, cô mở ra thấy một dãy số xa lạ, đã trễ thế này còn có ai gọi nhỉ?
Tư Vũ nghi hoặc mà nghe điện thoại, vừa "Alo" một tiếng đầu bên kia liền truyền đến một thanh âm lạnh lẽo quen thuộc: "Tôi đã nói cô trong khoảng thời gian này đừng rời khỏi Giang Thành."
Tư Vũ: "...??!!"
"Ngũ, Ngũ gia?" Ngữ khí quen thuộc này khiến Tư Vũ sợ tới mức chiếc thìa trong tay suýt thì rơi xuống đất, cô có chút khẩn trương nhìn Kỷ Lâm đang tò mò ngoái sang, dùng tay che lại môi, nhẹ giọng nói: "Ngài nghe tôi giải thích..."
Lục Ngũ gia thong thả ung dung nói: "Nói đi."
Tư Vũ: "..." Nhưng cô còn chưa có nghĩ ra lý do!
Thấy Tư Vũ nửa ngày không nói một câu, Lục Ngũ gia cười nhẹ, rung động rất nhỏ kia tựa hồ từ điện thoại truyền vào trong lòng Tư Vũ khiến cô không khỏi run rẩy.
"Xem ra cô coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai." Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, trong giọng nói ôn hòa chứa đầy hàn ý: "Cũng không ở khách sạn, tôi cho cô 5 phút đồng hồ để trở về, đừng khiến tôi phải gọi người mời cô về."
Vừa dứt lời đầu dây bên kia đã tắt máy.
"... "Tư Vũ nghe tiếng "Đô đô đô", khóc không ra nước mắt: Tên đại sát thần kia sao lại tìm tới đây? Vì cái gì không thể buông tha cho cô!