Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:30:40
Lượt xem: 58
"Ấy, chị đợi một chút, để kệ đấy thật sự không sao chứ..." Thẩm Duyệt nhanh chóng đuổi theo, vừa chạy vừa kêu.
Sau khi hai người rời khỏi, phòng hóa trang lại trở về sự tĩnh lặng vốn có. Hàn Điềm Điềm nhìn Kỷ Lâm vẫn chưa có phản ứng gì, duỗi tay chọc hắn, hỏi: "Anh Kỷ, sao anh không nói gì vậy, đang sám hối hả? Đừng lo lắng, Tư Vũ không trách anh đâu."
Lúc này ánh mắt Kỷ tiểu thiếu gia mới có chút tiêu cự, hắn nằm liệt trên ghế, cười khổ: "Không, tôi đang nghĩ đến chuyện khác..."
Nói đúng ra, việc hắn lỡ miệng không là gì đối với việc hắn tận mắt nhìn thấy tài khoản nhỏ của chị gái.
Lại sống 500 năm Cẩm Lí — là Weibo của tác giả truyện tranh Cẩm Lí, đồng thời cũng là kẻ mà Kỷ Lâm cho rằng luôn muốn làm hắn xấu mặt. Kỷ 3 tuổi còn lập riêng một tài khoản nhỏ để chú ý cô, mỗi lần cô đăng tranh có mặt hắn, Kỷ Lâm sẽ đăng nhập vào tài khoản nhỏ - tự mình ra trận xỉa xói vị tác giả này.
Lúc hắn phát hiện Cẩm Lí là chị gái nhà mình, Kỷ Lâm đầu tiên không dám tin, sau đó hình như là chịu đả kích quá lớn, cả người hoảng loạn không suy nghĩ được điều gì khác.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, những bình luận không khác gì antifan vẫn còn ở đó, mà hắn còn có chút "danh tiếng" trong cộng đồng những người yêu thích Cẩm Lí nữa chứ, bây giờ đột nhiên nói cho hắn Cẩm Lí chính là chị hắn, thật sự là quá muộn rồi!
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Chẳng may bị Tư Vũ phát hiện hắn từng làm mấy việc ngu ngốc này, chị gái sẽ trách hắn đúng không? Kỷ Lâm càng nghĩ cảm thấy tuyệt vọng. Tại sao bây giờ hắn mới nhận ra - những bức tranh đó đâu phải muốn làm hắn xấu mặt, rõ ràng là tình cảm chị gái dành cho hắn!
Bên này, Tư Vũ vừa bước ra ngoài đã bị người bế lên xe, ôm vào trong n.g.ự.c không thể nhúc nhích. Trán trạm vào trán, hô hấp hai người giao triền vào nhau, Lục Ngũ gia nhẹ giọng nói: "Không có người nào đoán đúng bạn trai của em là ai. Tôi vô cùng, vô cùng không vui."
Lục Ngũ gia vừa dứt lời liền đè Tư Vũ xuống hôn ngấu nghiến, trên mặt lộ rõ sự sung sướng, không hề "không vui" như lời hắn nói.
Cô đã sớm biết hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này, thế nên chỉ biết câm nín mặc Lục Ngũ gia muốn làm gì thì làm. Nhưng cái gì cũng phải có mức độ thôi, Tư Vũ nhịn hoài nhịn mãi cuối cùng nhịn không nổi nữa, nhẹ nhàng đẩy người nọ ra: "Đừng lộn xộn, chúng ta nói chính sự đi."
Lục Ngũ gia cúi đầu nhìn cô, lá gan của con thỏ này càng ngày càng lớn, nhưng hắn vừa thu được chút lợi tức nên rất dễ nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô chứ không làm gì khác.
Tư Vũ mặt ủ mày ê: " Lâm không cẩn thận lỡ lời trên sóng truyền hình. Rất nhiều người hỏi chuyện này có thật không, thật sự thì tôi không biết phải trả lời thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-165.html.]
Nói đến đây, cô nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của Ngũ gia, kịp thời bổ sung một câu: "Tôi không phải không muốn công khai, chỉ là cảm thấy rất phiền toái. Chắc chắn sẽ phải tổ chức họp báo, còn trả lời phỏng vấn nữa... Với cả, anh cũng không tiện ra mặt mà."
Tư Vũ tựa vào lồng n.g.ự.c của Lục Ngũ gia, thở dài một hơi.
Tuy rằng thế lực của nhà họ Lục vô cùng khổng lồ nhưng họ luôn làm thấp bản thân, đặc biệt Lục Ngũ gia thì khỏi phải nói rồi, rất ít người biết đến hắn.
Cô miễn cưỡng có thể coi là người trong giới giải trí, mà minh tinh một khi công khai yêu đương sẽ gây náo động không nhỏ. Tư Vũ không thể tưởng tượng được nếu như thân phận của Lục Ngũ gia bại lộ, hậu quả sẽ to lớn đến mức nào...
Cũng không phải lo lắng cho hắn, chỉ là cô rất nhỏ mọn - không muốn bạn trai mình được nhiều người chú ý như vậy.
Tất nhiên thỏ trắng ngại ngùng không dám nói ra suy nghĩ của bản thân, cô đành lái qua chuyện khác: "Làm minh tinh quá phiền, lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm, hay là... đợi về sau rồi nói?"
Lục Ngũ gia nhéo cằm của cô, bắt Tư Vũ phải ngẩng đầu nhìn mình, cười như không cười hỏi: "Đợi? Em muốn đợi tới khi nào?"
Tư Vũ đã quyết định giải nghệ từ lâu, dù sao nghề này cũng không phải cần câu cơm của cô, thà làm họa sĩ truyện tranh còn hơn, cuộc sống dễ chịu biết bao nhiêu, cũng không sợ bị người khác nhìn chằm chằm cả ngày.
"Đợi tôi giải nghệ?" Tư Vũ chớp mắt, thử trả lời một câu, lập tức phát hiện Lục Ngũ gia nhướng mày, đôi môi mím chặt — đây là biểu hiện đại gia hắn cực kì không vui, còn không mau lại đây dỗ dành. Ở chung lâu như vậy, Tư Vũ có thể mơ hồ đoán được suy nghĩ của người nọ, vì thế vội vàng xua tay:"Chuyện này không có khả năng! Để tôi về suy nghĩ nên làm như thế nào, ngày mai nói cho anh được không?"
Lục Ngũ gia làm sao không nhìn ra Tư Vũ miệng nói một đằng, lòng lại nghĩ một nẻo. Hắn biết cô hận không thể giấu kín mối quan hệ của hai người, nếu không phải hôm nay Kỷ Lâm lỡ miệng bắt cô phải trực tiếp đối mặt - Tư Vũ chắc chắn sẽ co đầu rụt cổ như con đà điểu. Rất có thể sẽ như lời cô nói: đợi khi nào giải nghệ sẽ công khai mối quan hệ này.
Nếu là trước đây, Lục Ngũ gia sẽ không hỏi nhiều như vậy. Nghe Tư Vũ trình bày xong, hắn cũng chỉ nói bâng quơ: "Thôi, không cần miễn cưỡng, em muốn làm gì thì làm, tôi không sao cả."
Lục Ngũ gia thật sự không sao cả, địa vị tối cao như hắn, sớm đã không thèm để ý lời ra tiếng vào của người ngoài. Huống chi gia tộc đã biết đến sự tồn tại của Tư Vũ, thật sự thì nhà họ Lục từ trên xuống dưới không một ai dám phản bối cô là phu nhân tương lai của bọn họ. Thế nên người khác cảm thấy thế nào Lục Ngũ gia cũng không để tâm cho lắm.
Chẳng qua nhìn Tư Vũ lo lắng rất thú vị nên mới muốn trêu cô một tí thôi.