Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:30:14
Lượt xem: 60
Thậm chí trong khoảng thời gian này, cô còn giận dỗi, nảy ra ý nghĩ "Không thể cúi đầu, phải đợi người ta đến dỗ". Lúc thỏ trắng tỉnh táo lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc - ý nghĩ này chỉ mấy cặp yêu nhau mới có thôi, nhưng mà...
Hai người bọn họ chưa bao giờ thẳng thắn với nhau, Lục Ngũ gia chỉ nói mình là của hắn, lại không nói rõ đây là tính chiếm hữu hay là thích, thế nên Tư Vũ cũng không dám xác định tình cảm của bản thân.
Suy nghĩ lâu như vậy cũng không tìm ra manh mối...
Sở Song Nghiên ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt của Tư không ngừng thay đổi, cô vội vàng thừa thắng xông lên: "Em cảm thấy hai người như vậy không phải một biện pháp hay đâu! Cứ phải gặp tận mặt nói chuyện mới có cơ hội giải quyết vấn đề đúng không ạ?"
Tư Vũ có chút buồn cười, cô còn chưa suy nghĩ xong nè, Sở Song Nghiên đúng là hoàng đế không vội thái giám vội: "Cô xúi tôi đi gặp anh ta?"
Sở đại tiểu thư liên tục lắc đầu hô to oan uổng: "Em nào dám, chỉ kiến nghị, kiến nghị thôi ạ. Hai người nhường nhau một chút là được rồi..."
Tư Vũ trầm tư rất lâu, Sở Song Nghiên không biết cô đang suy nghĩ gì, đành phải yên lặng ngồi một bên không dám hé răng nửa lời.
Không biết trôi qua bao lâu, Tư Vũ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy điện thoại ra gọi cho tên ấu trĩ thích chơi trò mất tích kia — lần này thế nhưng đổ chuông!
Trước khi gọi điện Tư Vũ thật sự có chút thấp thỏm, cô còn không biết người nọ đã bỏ danh sách đen hay chưa. Thế nên lúc điện thoại đổ chuông, thỏ trắng sửng sốt vài giây, đột nhiên quên mất bản thân định nói gì.
Đầu dây bên kia cũng yên lặng, Tư Vũ gần như không thể nghe được tiếng thở của Ngũ gia nhưng lại loáng thoáng nghe thấy âm thanh Phật châu va chạm vào nhau.
Sở Song Nghiên ngồi im không dám thở mạnh, nỗ lực làm giảm bớt sự tồn tại của bản thân. Nhưng khi nhìn thấy hai người trầm ngâm không nói lời nào, cô lập tức có chút sốt ruột, kéo kéo ống tay áo của Tư Vũ, nháy mắt ra hiệu: Chị mau nói đi ạ!
Tư Vũ bấy giờ mới hồi thần, cô cắn môi, nếu đã gọi được rồi thì nhân cơ hội này nói ra hết một thể đi! Nhưng không biết có phải do quá khẩn trương hay không, thỏ trắng buột mồm một câu: "Lục Uyên Hòa, đến thì cũng đã đến rồi, tại sao anh không chịu đi vào?"
Giọng nói chứa đầy sự chất vấn. Sở Song Nghiên không khỏi lắc đầu, cũng chỉ có Tư Vũ dám nói chuyện với Lục Ngũ gia như vậy, nếu là người khác chỉ sợ sớm đã bị quăng xuống biển làm mồi cho cá.
Thỏ trắng nói xong mới cảm thấy sai sai chỗ nào, nhưng bây giờ cụp máy thì khác gì chứng tỏ cô đang chột dạ, Tư Vũ vắt hết óc để "bổ cứu": "Tôi, ý của tôi là, hiện tại tôi rất rảnh, anh không cần đứng chờ ở bên ngoài đâu..."
Sở Song Nghiên vỗ trán, cạn lời thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-151.html.]
Lục Ngũ gia lẳng lặng nghe tiếng nói dồn dập của cô, khóe môi hơi hơi cong lên, phiền muộn trong lòng bất tri bất giác tan thành mây khói.
Mấy ngày nay hắn không thể xác định tình cảm của mình đối với Tư Vũ, cũng không thể xác định Tư Vũ có cảm giác giống hắn hay không, những thứ không nắm chắc trong lòng bàn tay khiến hắn nôn nóng táo bạo cực kì. Hắn cũng không thể đi tìm cô bởi vì hắn sợ bản thân sẽ mất khống chế làm Tư Vũ bị thương.
Nhưng nghe thấy giọng nói có chút bất an lại có chút mong đợi của thỏ trắng, cô dùng lời nói vụng về kết thúc cuộc chiến tranh lạnh đột nhiên xuất hiện này, thần kinh đang căng chặt của Lục Ngũ gia thế nhưng dần dần thả lỏng.
Thời gian trôi qua rất lâu rồi cũng không nghe thấy hắn trả lời, Tư Vũ còn cho rằng người nọ đã cúp máy, đúng lúc này đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.
Lục Ngũ gia hỏi: "Thuốc đã uống hết chưa?"
"..." Hỏi một đằng lại trả lời một nẻo! Thôi, cô ở chung với Lục Ngũ gia đã bao lâu cơ chứ - phải vắt óc suy nghĩ thật kĩ mới hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn. Người đàn ông rối loạn này chẳng bảo giờ chịu nói chuyện thẳng thắn cả, cứ bắt người ta phải chạy mấy vòng quanh sân mới chịu!
Tư Vũ trầm tư vài giây, đồ ấu trĩ kia thực chất muốn hỏi cô có định gặp hắn hay không — uống hết rồi thì tất nhiên phải lấy thêm còn gì...
Cô nhìn đống thuốc để ở trong góc. Vì lịch trình đóng phim dày đặc dẫn đến không thể về nhà trong một khoảng thời gian dài, vậy nên lúc Thẩm Duyệt thu dọn hành lý mang theo không ít thuốc bổ. Tư Vũ bây giờ hoàn toàn không thiếu nhưng cô lại trả lời: "Uống hết rồi."
Lục Ngũ gia vô cùng vừa lòng với câu trả lời này: "Tôi mang tới giúp em nhé."
Giọng nói của hắn rất nhỏ giống như đang thì thầm vậy. Rõ ràng chỉ là một cuộc điện thoại nhưng không hiểu sao lỗ tai của cô lại đỏ rực lên.
Hai người không khác gì đang chơi trò chơi giải đố, trong lòng hiểu rõ nhưng lại không chịu nói ra. Tư Vũ nắm chặt điện thoại, cũng không biết Sở Song Nghiên đang ngồi ở một bên quan sát, trên môi cô chứa đầy ý cười.
"Tôi... Xuống dưới đại sảnh chờ anh." Nói xong câu đó, tâm trạng của Tư Vũ thả lỏng hơn rất nhiều. Cô thở dài một hơi, cảm xúc bị đè nén hơn một tháng nay cuối cùng cũng được giải phóng.
Bọn họ căn bản không có mâu thuẫn nào lớn đến mức phải cãi nhau, cũng không liên quan đến chuyện tha thứ hay không tha thứ, chẳng qua Lục Ngũ gia đột nhiên biến mất, Tư Vũ cảm thấy không quen mà thôi. Chỉ là cô không biết từ bao giờ cảm giác không quen này đã trở thành nỗi nhớ nhung da diết...
"Không cần chờ, tôi ở dưới." Lục Ngũ gia nhàn nhạt nói.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Lúc này Tư Vũ không cần suy nghĩ cũng hiểu được ý tứ của hắn — hoá ra người nọ vẫn luôn đứng chờ ở dưới khách sạn. Cô vừa tức lại vừa buồn cười, nếu cô không chủ động gọi điện chắc hắn không bao giờ chịu tới gặp cô đâu ha?