Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:30:02
Lượt xem: 54

Cũng không biết Ôn Viễn có nhìn ra là cô đang diễn hay không, hắn không nói gì thêm chỉ lùi ra đằng sau một bước. Sở Song Nghiên thấy có khoảng trống lập tức chạy vào trong phòng, đứng ở sau lưng Tư Vũ, vô cùng cảnh giác nhìn Ôn Viễn.

"Hôm nay chắc cô cũng mệt rồi, đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm một chút nhé. Cảnh sáng mai vô cùng quan trọng đấy." Ôn Viễn ôn nhu dặn dò, lại bổ sung thêm một câu:"Nãy tôi có hỏi mượn phòng bếp của khách sạn, buổi sáng cô muốn ăn gì không để tôi làm?"

Tư Vũ đứng đờ ra tại chỗ, cảm thấy rất mất tự nhiên. Ôn Viễn tự dưng tốt bụng lạ thường, cử chỉ của hắn lại ôn hòa có lễ khiến người khác không nỡ cự tuyệt. Tư Vũ còn đang nghĩ nên từ chối thế nào, Sở Song Nghiên ở đằng sau thò đầu ra, nhìn Ôn Viễn nói: "Khỏi cần, chị Tư Vũ ăn cùng tôi. Bái bai, không tiễn!"

Cô quyết đoán đóng cửa phòng lại.

Thẩm Duyệt: "..."

Ôn Viễn: "..."

Tư Vũ: "..." Làm tốt lắm!

Thẩm Duyệt trợn mắt há hốc mồm, người ta là ảnh đế đó, trực tiếp đóng cửa không hề cho hắn chút mặt mũi nào? Nếu là cô cô cũng không dám làm như vậy đâu! Sở Song Nghiên thật sự quá khí phách!

Thẩm Duyệt cũng nhìn ra Sở đại tiểu thư có chuyện muốn nói Tư Vũ, vì thế thông minh xin đi nghỉ ngơi trước. Đãi ngộ của đoàn phim không tồi, Tư Vũ là nữ chính nên được chia một phòng riêng, bên trong còn có một phòng nhỏ cho trợ lý để tiện chăm sóc. Chẳng cần bước mấy bước Thẩm Duyệt đã trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Phòng của Tư Vũ không có gì ăn bởi dạ dày của cô không cho phép, nhưng lại không thiếu dược liệu, ngay cả trà cũng bỏ thêm chút thảo mộc. Cô rót một tách trà cho Sở Song Nghiên. Đại tiểu thư do dự mãi, một lúc lâu sau mới nhấm nháp thử một ngụm, phát hiện ra không những không khó uống mà còn rất ngon.

"Bảo sao căn phòng này toàn mùi thuốc." Cô ngửi ngửi, nói: "Không biết một ngày tốn mất bao nhiêu tiền thuốc ạ..."

Sở Song Nghiên sống trong nhung lụa từ nhỏ, làm sao không nhìn ra trà của Tư Vũ là loại quý nhất đắt nhất. Đại tiểu thư như cô cũng không khỏi tặc lưỡi.

Tư Vũ nãy giờ ngồi vẽ tranh, cô vừa thu thập bản thảo vừa trả lời: "Tất cả đều do Lục Uyên Hòa đưa tới, tôi cũng không rõ nữa."

Cái tên "Lục Uyên Hòa" quá đỗi xa lạ so với Sở Song Nghiên, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ người nọ là ai, còn cho rằng Tư Vũ di tình biệt luyến. Thỏ trắng đành phải giải thích: "Là Ngũ gia đưa."

Chà, khó trách, tiêu tốn nhiều như vậy cũng chỉ có Ngũ gia đáp ứng nổi. Sở Song Nghiên yên lòng, không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng: "Chị Tư Vũ, hôm nay lúc em ra khỏi đoàn...Em nhìn thấy Ngũ gia."

Tư Vũ đang rót trà lập tức ngưng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-150.html.]

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Sở Song Nghiên không hề để ý, tiếp tục nói: "Ngũ gia... "mời" em lên xe nói chuyện một lúc, hỏi rất nhiều thứ liên quan đến chị."

Thật ra cũng không phải rất nhiều, Lục Ngũ gia chỉ bắt bẻ bánh mà Ôn Viễn làm thôi.

Tư Vũ cúi đầu: "Liên quan gì đến tôi, anh ta muốn tìm ai là chuyện của anh ta."

Ai nha, xem ra vẫn còn đang tức giận, quả nhiên Lục Ngũ gia không nên chỉ đứng ở bên ngoài nhìn, phải chủ động đi giảng hòa mới đúng. Chuyện này sao có thể để nhà gái chủ động, da mặt con gái rất mỏng được chứ?

Đương nhiên, Sở Song Nghiên tự cho mình là hồng nương nên không thể nói như vậy, cô cố gắng hết sức nói tốt: "Ngũ gia rất quan tâm chị đó. Em cảm thấy anh ấy không phải không muốn gặp chị, có thể là... Sợ chị không muốn gặp anh ấy chăng? Lúc trên xe Ngũ gia có chút không vui, nhưng vừa nghe em nhắc tới chị, anh ấy đã cười đấy ạ!"

Sở Song Nghiên c.h.é.m gió thành bão, miêu tả kĩ càng Lục Ngũ gia nhớ Tư Vũ như thế nào, lại hỏi thăm tình hình gần đây của Tư Vũ ra làm sao, thêm mắm thêm muối một phen khiến cô không dám ngẩng đầu.

"Được rồi được rồi, anh ta thế nào chẳng nhẽ tôi lại không biết." Tư Vũ nghĩ thầm: con gái bây giờ cũng thật là, lời gì cũng nói được, không thèm nhìn tình hình thực tế luôn: "Lục Uyên Hòa cho cô thứ tốt gì, hôm nay lại đi nói chuyện giúp anh ta?"

Sở Song Nghiên vội vàng phủ nhận: "Không có không có, thật sự không có, em sốt ruột nên mới đến đây để khuyên chị..."

Tư Vũ nghiêng đầu nhìn cô: "Khuyên gì chứ, chúng tôi không cãi nhau." Từ đầu tới đuôi, hai người bọn họ hình như không có xích mích gì luôn ấy, chẳng qua lần trước bị hắn đè ở kệ bếp hôn tới tấp, sau đó là Kỷ Lâm đánh bất ngờ, không bao lâu Lục Ngũ gia liền rời đi... Đợi chút, chẳng lẽ Kỷ Lâm nói gì với hắn?

Tư Vũ nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng chỗ nào, Lục Ngũ gia là ai chứ, có thể bị vài câu nói của Kỷ 3 tuổi đuổi đi? Tấu hài hả?

Sở Song Nghiên thấy Tư Vũ phủ nhận cũng sốt ruột, không phải cãi nhau thì là chiến tranh lạnh đúng không!

Cô không ngừng cố gắng, tiếp tục khuyên: "Chị Tư Vũ, Ngũ gia thật sự rất muốn gặp ngươi, anh ấy còn... ghen tỵ với Ôn Viễn đó!!!"

Trực giác bắt Sở Song Nghiên phải nuốt chữ "bánh" vào trong bụng.

Những lời này khiến Tư Vũ có chút phản ứng: "Ghen?" Cô sửng sốt, bất đắc dĩ nói: "Làm gì có chuyện đó."

Sở Song Nghiên toát mồ hôi: "Thật ạ, Ngũ gia không muốn chị ăn đồ người khác tặng. Hộp bánh chị đưa cho em ý ạ, bị anh ấy bắt vứt đi... Từ lúc vào đoàn phim đến nay chị chưa gặp Ngũ gia đúng không? Chị không nhớ anh ấy chút nào sao?"

Thật ra là hơn nửa tháng rồi chưa nhìn thấy bóng người... Tư Vũ trầm tư, có lẽ là do thái độ của Sở Song Nghiên quá nghiêm túc, cô nghĩ ngợi một lúc mới phát hiện ra bản thân thế nhưng không thể nhẹ nhàng nói ra mấy chữ "Không nhớ một chút nào".

Ngũ gia không ở cạnh, lúc đầu Tư Vũ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, nhưng về sau lại có chút không quen...

Loading...