Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:29:58
Lượt xem: 53
Sở Song Nghiên đi giày cao gót bước ra khỏi phim trường, còn chưa kịp nhìn xe nhà mình ở đâu đã bị người nắm cánh tay kéo vào trong một chiếc siêu xe. Toàn bộ quá trình chưa tới hai mươi giây, chờ cô phản ứng lại thì đến cả một cơ hội kêu cứu cũng không có.
Sở Song Nghiên lập tức nghĩ đến mấy từ nguy hiểm như "Bắt cóc", "Cướp sắc", nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
May mắn, hóa ra là Lục Ngũ gia muốn gặp cô, không phải bắt cóc là tốt rồi... Đợi chút, Lục Ngũ gia?!
Sở Song Nghiên cứng đờ cả người.
"Không cần lo lắng, hỏi cô mấy câu thôi." Tay người nọ vẫn vân vê Phật châu, giọng nói lạnh nhạt, cũng may là sát khí đã thu hồi nên Sở Song Nghiên không còn run sợ như trước. Đôi mắt của hắn nhìn chăm chú hộp bánh cô cầm theo, trầm tư một lúc lâu mới nhả ra lời vàng ngọc: "Bánh mà Ôn Viễn đưa, cô ấy ăn bao nhiêu cái?"
Sở Song Nghiên mãi mới hiểu Lục Ngũ gia là đang hỏi về Tư Vũ. Cô vội vàng mở hộp bánh bày ra trước mặt hắn, liên tục lắc đầu: "Lúc tôi tới thì chị Tư Vũ đã ăn xong rồi, chị ấy đưa hết phần còn lại cho tôi. Trước đó thì tôi không biết."
Lục Ngũ gia cầm một chiếc bánh lên, động tác rụt rè lại có chút ghét bỏ. Hắn trầm ngâm suy nghĩ thứ gì nhưng không ăn. Chẳng hiểu sao Sở Song Nghiên lại nhìn thấy sự không vui trong đôi mắt của vị sát thần này, cũng không biết không vui vì người hay vì bánh.
Sở Song Nghiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện - hai người này đang cãi nhau! Cô vô cùng cẩn thận nói: "Lúc nãy trợ lý hỏi chị Tư Vũ có phải đang hẹn hò đúng không..."
Lục Ngũ gia quả nhiên ngẩng đầu, nhưng hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Song Nghiên, nhìn đến nỗi da gà da vịt của cô nổi hết cả lên, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Có lẽ cảm thấy Sở Song Nghiên còn có chút tác dụng, Lục Ngũ gia âm trầm nhắm mắt lại, lạnh nhạt hỏi: "Cô ấy nói như thế nào?"
Giọng điệu thản nhiên cực kì, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào, không hề tò mò với câu trả lời của Tư Vũ.
"..." Sở Song Nghiên nhớ tới lời phủ nhận của Tư Vũ, cho rằng bọn họ giận dỗi nên không nói lời thật lòng, cô tự ý sửa lời: "Chị Tư Vũ vô cùng thẹn thùng, tôi đoán hình như chị ấy cũng định thừa nhận thì phải?"
Và thế là Sở Song Nghiên được tận mắt chứng kiến cảnh Lục Ngũ gia "hóa đá" vài giây, sau đó... hắn ném hộp bánh về phía cô.
Hmm... Câu trả lời nhanh trí của cô có hiệu quả không vậy?
"Mang về đi, xử lý cho tốt." Lục Ngũ gia chỉ vào chiếc hộp. Nhưng không hiểu sao Sở Song Nghiên lại có cảm giác hắn định nói ném nó đi.
Trước khi bị mời xuống xe, Sở Song Nghiên tò mò quay đầu, cô nhìn thấy Lục Ngũ gia tựa người vào cửa, Phật châu xoay tròn không ngừng. Có lẽ là ảo giác chăng, Sở Song Nghiên có cảm giác khóe môi hắn đang cong lên, sự lạnh nhạt trên người cũng tan biến đi chút ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-148.html.]
Tuyết Lạc Vô Ngấn
... Như vậy là vui vẻ đúng không? Cô cũng không dám khẳng định.
Lục Ngũ gia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Sau khi bị mời xuống, Sở Song Nghiên tò mò ngoảnh đầu nhìn thì cả người cả xe đã không thấy tăm hơi.
Gió thổi từng cơn lạnh buốt, đến giờ đầu óc cô mới tỉnh táo trở lại, cũng chính lúc này Sở đại tiểu thư phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm...
Tuy rằng thái độ vừa rồi của Lục Ngũ gia có thể cho là "hiền hòa", "dễ gần", nhưng trong lòng Sở Song Nghiên hắn chính là một đại ma vương độc ác xấu xa nhất trên trần đời - cô tất nhiên sẽ sợ hãi.
Có thể làm trò trước mặt Lục Ngũ gia mà không mất một sợi tóc nào, xem ra bản thân may mắn hơn người chị họ kia nhiều...
Nhưng Sở đại tiểu thư vẫn có đôi chút khó hiểu, vì thế hỏi nhỏ bảo tiêu áo đen vừa mới mời cô xuống: "Ủa...Ngũ gia không phải đến thăm chị Tư Vũ hả? Tại sao... lại không đi vào?"
Sở Song Nghiên không ảo tưởng đến mức cho rằng Lục Ngũ gia đến đây chỉ để "tâm sự" với mình, hắn rõ ràng muốn gặp chị Tư Vũ, quan hệ của hai người ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra được, nhưng tại sao lại không đợi chị ấy quay xong mà đã bỏ đi rồi?
Nghĩ mãi vẫn không ra, cô tò mò hỏi bảo tiêu: "Anh tiết lộ chút xíu đi mà, Ngũ gia đang cãi nhau với chị Tư Vũ đúng không?"
Bảo tiêu hôm nay không mang theo kính râm, hắn kinh ngạc nhìn Sở Song Nghiên như muốn hỏi tại sao cô biết, nhưng đạo đức nghề nghiệp nói cho hắn không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì của gia chủ, thế nên lạnh lùng nói: "Tôi không biết."
Chẳng qua ánh mắt vừa rồi đã bán đứng hắn, Sở Song Nghiên mỉm cười: "Tôi hiểu, tôi sẽ không đi nói lung tung đâu, anh yên tâm."
Xem ra hai người vẫn còn đang giận dỗi nhau. Ngũ gia có lẽ nhớ con gái nhà người ta nhớ không chịu được nên mới trộm lái xe tới đây? Ai, sao lại giao việc hòa giải này cho người ngoài như cô chứ, đến gặp mặt nói chuyện cũng không chịu, xem chừng xích mích không nhỏ đâu...
Sở Song Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, hình tượng Lục Ngũ gia ở trong lòng Sở đại tiểu thư bất tri bất giác tụt dốc không phanh. Thì ra dù hắn có là một vị sát thần đi chăng nữa - lúc đối diện với tình yêu vẫn khúm núm lo sợ như người bình thường.
Bảo tiêu cạn lời nhìn cô vừa cười vừa gật đầu: "... " Hiểu cái gì, hắn không hiểu cũng không muốn hiểu.
Sở Song Nghiên tự cho là đã hiểu rõ ngọn ngành, cũng không quấy rầy người ta nữa, vội ngồi lên xe nhà mình, lúc này cô mới nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng: Vậy...chuyện Lục Ngũ gia tới đây, cô có nên nói cho chị Tư Vũ không nhỉ?
Hai người đang giận nhau, Ngũ gia chỉ dám đứng bên ngoài nhìn không dám đi vào, có lẽ không muốn cho người khác biết chăng? Nhưng ba ba lại muốn cô thân thiết với Tư Vũ, mà phương pháp hữu hiệu nhất để hai đứa con gái xích lại gần không phải là kể hết bí mật cho nhau nghe hả, chẳng may về sau Tư Vũ phát hiện ra chuyện này lại trách cô không chịu nói...