Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:28:43
Lượt xem: 89

Thôi được, dù gì hắn đã giúp mình khiến Đoạn Như Lan mất hết thể diện...

Tư Vũ bất đắc dĩ buộc tóc lên, đeo tạp dề vào, cô mở tủ lạnh ra... cả nhà cả cửa chỉ còn một chút mì sợi với mấy quả trứng gà! Trứng gà và mì sợi, chắc là không có trong danh sách đen của Lục Ngũ gia chứ?

Hết cách rồi, khẩu vị của vị này rất khó chiều, Tư Vũ nhìn nguyên liệu thôi cũng phải nghiêm túc phân tích một chút.

Vậy nấu mì trứng đi, tuy rằng có hơi đơn giản nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này kiếm đồ ăn ở đâu ra. Tư Vũ lấy ra mấy cọng hành chuẩn bị thái. Ai ngờ Lục Ngũ gia đứng ở đằng sau cô nhăn lại mày, thình lình nói: "Không cho hành."

Tư Vũ: "..." Được thôi, anh là khách, nghe theo anh.

Cô định băm chút tỏi bỏ vào nước tương, nhưng tay còn chưa kịp duỗi Lục Ngũ gia lại nói: "Không cho gì hết."

Tư Vũ: "..." Được thôi, dù sao cũng không phải cô ăn.

Trụng mì xong, Tư Vũ chiên hai quả trứng vàng ươm, muốn nêm thêm chút muối, Lục Ngũ gia "lại" đứng ở đằng sau bắt bẻ: "Quá nhiều, cho một ít thôi."

Tư Vũ: "..." Cô sai rồi, đáng nhẽ chỉ nên nấu mì với nước trong thôi!

...

Giờ phút này, nhà họ Kỷ vẫn đang là một bãi chiến trường, trên mặt Kỷ Văn Chương bị Đoạn Như Lan cào ra mấy vết máu, hai người vừa đánh vừa chửi, mãi đến lúc công ty gọi điện tới mới chịu ngừng lại.

Trợ lý của Kỷ Văn Chương vô cùng lo lắng: "Kỷ tổng, ngài mau nghĩ cách đi! Miếng đất phía Tây Giang thành đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị người khác mua mất? Tôi sắp không ứng phó nổi rồi, ngài mau đến công ty giải quyết."

Giải quyết? Còn giải quyết được chuyện gì? Trên mặt Kỷ Văn Chương chỗ xanh chỗ trắng, ông cũng muốn ngăn cơn sóng dữ nhưng người nọ là nhà họ Lục, còn là Lục Ngũ gia, có ai dám đứng ra giúp ông cơ chứ? Không nhân lúc bỏ đá xuống giếng đã là quá tốt rồi!

Trấn an trợ lý xong, Kỷ Văn Chương cũng không còn tâm tình cãi nhau, ông đi qua đi lại giống như kiến bò trên chảo nóng, đột nhiên nhớ tới cái gì, lạnh giọng hỏi Đoạn Như Lan: "Bà nói thật cho tôi, Chu Tư Vũ là ai, tại sao bà lại muốn nhằm vào cô ta?"

Đoạn Như Lan còn đang bụm mặt khóc lớn, nghe vậy mới ngừng lại vài giây: "Cô ta là, là..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-112.html.]

Thấy Đoạn Như Lan ấp a ấp úng, Kỷ Văn Chương càng thêm chắc chắn chuyện này không đơn giản chỉ liên quan đến Kỷ Lâm, ông đen mặt: "Đã tới nước này bà còn muốn giấu gì nữa? Bà đắc tội người ta, Lục Ngũ gia khiến tài sản của tôi vơi đi một phần, nhưng về sau thì sao, có chắc hắn không nổi hứng muốn Kỷ thị phá sản? Bà còn có đầu óc hay không, hay bà không thích cuộc sống giàu sang này?"

Tuyết Lạc Vô Ngấn

"Không phải, Văn Chương, tôi thật sự không biết..." Lời uy h.i.ế.p này thật sự rất hữu dụng với Đoạn Như Lan, bà lập tức hoang mang rối loạn giải thích: "Con bé kia, là con ruột của tôi..."

"Con của bà?" Kỷ Văn Chương sửng sốt, ánh mắt khiếp sợ: "Không phải bà nói nó mắc bệnh nan y không sống nổi đến lúc trưởng thành sao?"

"Tôi cũng không rõ!" Đoạn Như Lan khóc lóc:"Tất cả bác sĩ đều nói như thế, tôi không nghĩ rằng... nó chỉ là một đứa nghèo khổ, sao có thể có quan hệ với nhà họ Lục!"

"Vấn đề này bây giờ có quan trọng không!" Kỷ Văn Chương thật sự bị người đàn bà ngu xuẩn này đánh bại, việc cấp bách hiện giờ là xin Tư Vũ tha thứ, có như thế Lục Ngũ gia mới chừa lại một con đường sống cho Kỷ thị. Kỷ Văn Chương đỡ trán: "Bà là mẹ ruột của Chu Tư Vũ, dù gì cũng có quan hệ huyết thống nên nó sẽ không quá tuyệt tình. Ngày mai bà mua quà đến cửa xin lỗi, giải thích hiểu lầm lúc trước, nếu thân thiết được với nó thì càng tốt, không được cũng không quan trọng, tóm lại phải để Chu Tư Vũ thấy được thành ý của chúng ta, hiểu chứ?"

Đoạn Như Lan liên tục chịu đả kích khiến bà cực kì hoang mang lo sợ, nghe thấy lời chồng nóng cũng không dám phản bác, vội vàng gật gật đầu: "Đúng đúng, ngày mai tôi sẽ đi!"

Trong lòng bà lại oán hận, con bé c.h.ế.t tiệt Chu Tư Vũ, bay lên đầu cành cũng không thèm nói cho bà, trong mắt nó có coi bà là mẹ nữa hay không! ( Tiện quá tiện, tra quá tra =.=)

Hai người đều tìm cách giúp bản thân thoát ra khỏi khốn cảnh, lại không hề phát hiện Kỷ Lâm đã đứng nghe ở cầu thang từ lúc nào.

Lúc Tư Vũ rời khỏi nhà họ Kỷ đã gần nửa đêm, vất vả "hầu hạ" Lục Ngũ gia ăn no xong, cô thật sự vô cùng vô cùng buồn ngủ.

Đồng hồ sinh học sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều, nỗ lực đến bây giờ cũng là do muốn tận mắt nhìn thấy "thảm cảnh" của vợ chồng nhà họ Kỷ thôi.

Lục Ngũ gia đang thong thả ung dung ăn mì trứng. Tư Vũ nhìn vị này ăn sạch sẽ lòng trắng, lòng đỏ bên trong lại không hề đụng đũa, còn bắt bẻ khẩy sang một bên, cô thật sự cạn lời!

Được rồi, danh sách đen của Lục Ngũ gia lại thêm một thứ nữa là: lòng đỏ trứng.

Tư Vũ chống má nhìn hắn ăn một bát mì trứng bình thường như thứ gì ăn cao lương mĩ vị, nhìn nhìn một lúc toàn thân bỗng nhiên mệt rã rời, mơ mơ màng màng tựa vào sofa ngủ. Cô không hề kén cá chọn canh, ngủ ở đâu cũng rất ngon... nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện ra mình đã trở về với ổ chăn từ lúc nào.

Không chỉ có thế, bên cạnh cô còn có một người đang nằm. Tư Vũ nghiêng đầu, tư thế Lục Ngũ gia ôm cô không khác gì một đứa trẻ đang ôm gấu bông cả. Chiếc giường này không lớn, hai người ngủ có chút chật, nhất là người cao lớn như Lục Ngũ gia phải co chân co tay mới vừa. Cô còn cho rằng với trình độ bắt bẻ của hắn nhất định sẽ khó chịu, nhưng mày của Lục Ngũ gia chẳng thèm nhíu, ngủ ngon vô cùng.

Tư Vũ nhớ tới lần trước không cẩn thận đánh thức hắn, bị đè nặng trên giường bóp cổ, vốn định đứng dậy lại không dám cử động mạnh.

Loading...