Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-02-26 02:28:34
Lượt xem: 70
"!!" Lúc này ông mới để ý bảo tiêu mà Lục Ngũ gia mang đến, mỗi người đều cầm theo "hàng nóng". Trước đây Kỷ Văn Chương từng nghe đồn thuộc hạ của vị Ngũ gia này quản lý một mạng lưới buôn bán s.ú.n.g ống đạn dược khổng lồ, xem ra lời đồn này là thật...
Đoạn Như Lan cũng nhìn thấy thứ đang nhắm vào chồng mình, bên hông bà đồng dạng chạm vào một thứ, không cần cúi đầu bà cũng đoán được nó là gì. Đoạn Như Lan đã bao giờ bị đối xử như vậy, nháy mắt cả người run rẩy.
"Đi đi, lát nữa trời mưa lại chậm trễ thời gian." Lục Ngũ gia nói vô cùng "hiền từ", hắn vân vê Phật châu, không hề ngẩng đầu nhìn bầu trời nhưng giọng nói lại chứa đầy sự khẳng định. Bảo tiêu lập tức áp giải Đoạn Như Lan đi, bà ta cũng không dám phản kháng.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Ông cũng đi đi, vợ chồng đồng tâm, làm gì có chuyện đứng ở một bên nhìn vợ mình vất vả?" Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm rãi, Lục Ngũ gia nhìn bộ dáng cứng đờ như tượng đá của Kỷ Văn Chương, nở nụ cười nhạt: "Đưa ông ta qua."
Bảo tiêu lập tức hành động, Kỷ Văn Chương không dám dùng sức giãy giụa, trong lúc xô đẩy chiếc cà vặt đắt tiền được thắt cẩn thận lệch sang một bên, ông hoảng hốt: "Ngũ gia, ngài có ý gì, hai vợ chồng chúng tôi nếu có chỗ nào đắc tội thì xin ngài thứ lỗi, Ngũ gia có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức..."
Lục Ngũ gia hình như cảm thấy lời nói của ông vô cùng nực cười: "Không phải tôi yêu cầu rồi sao? Nếu ông đã nói sẽ cố gắng hết sức, tôi sẽ cho người giám sát ông, ngừng một lần thì giá trị cổ phiếu của Kỷ thị sẽ giảm mất một điểm, hiểu chứ?"
Nhổ hoa nhổ cỏ, đây là yêu cầu kỳ quái gì! Kỷ Văn Chương suýt chút nữa chửi ầm lên, còn may ông đột nhiên nhớ ra người đứng trước mặt là ai, đồng thời cả người phát run. Kỷ thị so với nhà họ Lục như tép riu so với cá mập lớn, một ngụm nuốt sạch là chuyện dễ như trở bàn tay, câu uy h.i.ế.p kia của Lục Ngũ gia tuyệt đối không phải lời nói đùa!
Suy nghĩ cẩn thận, Kỷ Văn Chương cũng không dám dị nghị gì nữa, có lẽ do họng s.ú.n.g sát bên nên ông thành thành thật thật đi đến bên cạnh Đoạn Như Lan. Đám bảo tiêu ném dụng cụ làm vườn ra trước mặt bọn họ, vợ chồng hai mặt nhìn nhau, họng s.ú.n.g ngay bên ót nên hai người đành phải cầm thứ nông cụ xa lạ lên, bắt đầu xúc đất.
Trong lòng bọn họ đều mắng Lục Ngũ gia làm điều xấu, nhà họ Kỷ trêu chọc gì hắn hả, thế nhưng bắt bọn họ đi nhổ hoa nhổ cỏ? Chưa nói tốn mất bao nhiêu thời gian, hai người đã bao giờ làm loại việc nặng này, tư thế cách dụng lực sai hoàn toàn, còn chưa tới mười phút Đoạn Như Lan đã thở hồng hộc, cảm thấy không thể làm nổi nữa.
"Kỷ phu nhân, ngài ngừng một lần." Bảo tiêu giám sát mặt không biểu tình nói.
Kỷ Văn Chương đột nhiên ngẩng đầu, ông tham sống lại yêu tiền, đặc biệt thứ gì làm ảnh hưởng đến công ti ông đều không có sắc mặt tốt, lập tức nhăn nhó quát: "Đoạn Như Lan bà muốn liên lụy tôi à? Mau tiếp tục làm cho tôi!"
Đoạn Như Lan vô cùng ấm ức, lại bị vẻ mặt của chồng làm cho hoảng sợ. Bà chỉ biết Kỷ Văn Chương ôn tồn lễ độ, lúc nào thấy bộ dáng tức giận như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chi-gai-phan-dien-cua-nam-chinh/chuong-107.html.]
Đoạn Như Lan đương nhiên không muốn công ti Kỷ thị xảy ra chuyện, đành phải nuốt khổ sở vào trong lòng, tiếp tục xúc đất. Hai người bọn họ vì nghênh đón khách quý nhà họ Lục nên trang điểm tỉ mỉ một phen, quần áo trên người đều là hàng hiệu sang quý... nhưng sau một hồi "lao động" cực khổ, quần áo đã dính đầy bùn đất, vừa dơ vừa bẩn.
Lục Ngũ gia lạnh nhạt nhìn đôi vợ chồng, nghiêng đầu nói với Lục Tinh Châu:"Cho người mang cỏ đuôi chó tới, bọn họ đào xong thì tiếp tục trồng."
Lục Tinh Châu ngẩn người, vừa nãy Lục Ngũ gia có nói Đoạn Như Lan không xứng với mấy đóa danh hoa này nên bắt bà ta nhổ, bây giờ lại bảo bà ta trồng cỏ đuôi chó, không phải ý nói Đoạn Như Lan chỉ xứng với đám cỏ dại hay sao?
Khiến người khác tức chết, Ngũ gia của bọn họ đúng là lợi hại nhất.
Lục Tinh Châu đang muốn khoe khoang một phen, trước cửa biệt thự lại truyền tới một giọng nói nghi hoặc: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Lục Ngũ gia ngước mắt nhìn, Tư Vũ đang đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh, hình như nghe thấy tiếng động nên chạy ra. Hắn lập tức nhíu mày, thân thể cô gái nhỏ không tốt, lại chỉ mặc một chiếc váy, không sợ cảm lạnh hả?
Sở Song Nghiên và Kỷ Lâm cũng chạy ra. Công chúa nhỏ Sở gia nhìn thấy Lục Ngũ gia như chuột nhìn thấy mèo, vội trốn đằng sau lưng Tư Vũ. Tư Vũ không quan tâm cô, tò mò nhìn mấy người trong vườn, quan sát một lúc lâu mới nhận ra được hai vợ chồng Kỷ thị.
"Anh bắt bọn họ làm vậy?" Tư Vũ khiếp sợ, quay đầu mới phát hiện ra Lục Ngũ gia không biết từ lúc nào đã bước tới trước mặt, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay nhỏ của cô, kéo cô bước vào trong phòng.
Không biết có phải do người này đã từng cứu mạng cô hay không, Tư Vũ không còn sợ hắn như hồi trước... tuy rằng mỗi lần nhìn thấy vận khí đen đặc xung quanh Lục Ngũ gia cô vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng tốt xấu có thể nói chuyện bình thường. Chính bản thân Tư Vũ cũng không phát hiện ra cách cô nói chuyện với hắn đã bớt đi câu nệ, còn thêm vài phần tùy ý.
"Bọn họ làm vậy không phải lạt thủ tồi hoa (không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp) sao, thật là lãng phí." Tư Vũ tò mò không biết vợ chồng nhà này nói gì khiến Lục Ngũ gia đích thân ra tay trừng phạt, đành lay lay ống tay áo hỏi hắn.
Tay nhỏ mềm mại không chịu để yên cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, Lục Ngũ gia im lặng một chút, cuối cùng trả lời: "Vậy đem hoa bọn họ nhổ ra để vào trong chậu, nếu cô thích tôi sẽ cho người mang tới."