Sau một lúc lâu trong điện chỉ còn lại tiếng thở hổn hển cực nhỏ, dường như rất mệt.
Lại gần phía thiếu niên, động tĩnh lớn, nhưng lại kinh động thiếu niên.
Thiếu niên khàn cả giọng, “Đừng .”
Hắn thật xấu xí nhỉ?
Nhất định khiến nàng sợ hãi.
Hắn từng nhìn thấy bộ dáng lúc bản phát độc, hoa văn đỏ tràn đầy cả gương mặt, giống như ác quỷ đến từ ̣a ngục.
Hắn biết đáng sợ đáng mức nào. hắn nhớ lần đầu tiên hắn phát độc, hắn đã khiến ma ma chăm sóc mình từ nhỏ đến mức phát điên, hắn đáng sợ đến mức khiến cung nữ khi nhìn thấy như ác quỷ đến từ ̣a ngục……
Không cần , bao nãy còn ̣nh giết chết nàng, quả nhiên là một con quái vật đáng sợ lại xấu xí.
Loại đáng sợ cực kỳ , lại khiến hắn cảm giác như có thứ gì đó đang dần mất , khiến trái tim c.h.ế.t lặng của thiếu niên phảng phất truyền đến cơn đau như hàng nghìn kim chân đ.â.m vào, cơn đau đó dần mở rộng cắn nuốt lấy cả tâm hồn hắn.
hắn dùng hết sức mình đưa bàn tay còn đang run rẩy vì đau lên muốn che lại mặt mình, muốn để nàng nhìn thấy.
Lần đầu tiên, ngón tay thon dài của thiếu niên, run rẩy mạnh như vậy.
Tuy hắn từng đê tiện như bụi bặm, cũng bao giờ nhấm qua hương vị hèn mọn, nhưng giờ khắc , nội tâm thiếu niên dâng lên sự sợ hãi rất lớn.
Nàng là một tiểu yêu quái mà trong hắn nàng là tiểu thần minh, vì để trấn an hắn, nàng phải nhìn thấy thứ xấu xí này……
Hắn tận lực giấu bản , nhưng thuốc mê là loại thuốc được hệ thống phân phát, có run rẩy tay nâng lên nhiều , cũng thể che khuất gương mặt người gặp người ghét sợ hãi này.
Động tĩnh nhỏ đó dần dần tới gần hắn, cuộn tròn người lại, trái tim rậm rạp cơn đau dần dần cắn nuốt lấy cơ thể, khiến hắn thể thở nổi.
Nàng ở mặt , thậm chí thể cảm nhận hô hấp của nàng, run rẩy nhắm hai mắt , giống như một người bị phán tử hình, còn mang theo một chút mong đợi cuối cùng, khàn khàn tiếng , “Đừng .”
DTV
Cầu xin nàng đó, đừng mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bao-quan-trong-truyen-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-62.html.]
tiểu thần minh của hắn dần dần bò lên theo vạt áo của, kéo tay hắn ——
Nhẹ nhàng hôn một cái lên phần má bị hoa văn màu đỏ chiếm lấy.
Đó là một cái hôn mang theo một sắc thái nào, nó giống như một cánh hoa nhẹ nhàng rơi lên má hắn, giống như chuồn chuồn đậu lên lá sen, giống như một con bồ câu trắng cẩn thận đậu lên tay của chủ nhân.
Thiếu niên xoay đầu, cố hết sức mở miệng, thanh âm còn khàn hơn cả hắn tưởng tượng, “Đừng mà.”
tiểu cô nương , còn chạm tay lên mặt hắn, pi pi pi thơm thêm mấy miếng lên hoa văn đỏ đó, giống như một con chim sẻ nhỏ vậy, tiếng vang lên thật đáng yêu.
Thiếu niên mở cặp mặt phượng đỏ rực lên, đối diện với cặp mắt bồ câu tròn xoe đang hồng lên, trong cặp mắt tròn xoe đó là nước mắt.
Thiếu niên kinh hoảng mà cố hết sức giơ tay, ngón tay run rẩy lau nước mắt cho nàng, nàng đưa tay lên tự lau nước mắt, “Không !”
“Không hề chút nào cả!”
Thiếu niên trầm mặc.
Hắn nghiêm túc biểu tình của nàng, trong cặp mắt tròn đó đúng là hình ảnh đáng sợ của hắn, nhưng trong ánh mắt đó lại có sự chán ghét, sợ hãi, chỉ sáng như lưu ly, ngậm tràn nước mắt.
Giờ khắc thiếu niên nghĩ thầm ——
Nếu thần minh của hắn bắt hắn lên núi đao xuống biển lửa, giờ khắc , sẽ cam tâm tình nguyện mà mê hoặc.
“Nàng……”
Nàng ngồi phịch mặt đất, nhịn nức nở lên, “Nàng cái gì mà nàng, cậu chính là một kẻ điên!”
Thiếu niên mắng đến á khẩu trả lời , nhưng khi nhìn nàng khóc, vậy àm luống cuống tay chân, nên cái gì mới , đành theo nàng, thấp giọng , “Ta là một kẻ điên.”
Tiếng của nàng dừng lại, trong lúc nhất thời rốt cuộc nên mắng như thế nào, lải nhải vài câu kẻ điên, mới rốt cuộc mắng đủ.
Nàng lau nước mắt, thút tha thút thít bò qua , nâng lên cánh tay bị hắn làm cho máu ướt đầm đề bắt đầu vệ sinh vết thương.