Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 99

Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:30:39
Lượt xem: 57

Tạ Ninh nhìn bốn phía, biểu tình phức tạp: “Cậu muốn động thủ à?”

 

“Giỏi!” Khuôn mặt của Đầu Húi Cua đột nhiên trở nên dữ tợn, lửa giận phừng cháy, bật thốt lên mắng: “Mẹ nó, mấy thằng ở Dương Trừng  thích chơi chiêu này nhất à?”

 

Cổ áo đột nhiên bị nhéo, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới sẽ có người bỗng dưng động thủ, Tạ Ninh không hề có phòng bị, khi bị đánh úp một cú, chỉ cảm thấy đại não của mình bị trống rỗng.

 

Theo phản xạ cậu liền nhắm nghiền mắt lại, không biết vì cái gì, mảnh ký ức nhỏ của đêm đó lại đột nhiên hiện lên, thế cho nên mọi sợ hãi đều biến mất tăm hơi.

 

“Diêu Tứ!”

 

Cửa phòng học truyền đến một tiếng hô to, cạnh cửa vốn không có ai lại tự dưng có người nhặt quả tennis lên chọi, nó xẹt qua khiến cái ót của Đầu Húi Cua vang lên một tiếng trầm vang.

 

Thạch cao bó xung quanh chân đã được gỡ ra, đi đường lại còn không thể nói là linh hoạt, hơn nữa cả quãng đường chạy tới đây, khuôn mặt người đó tái nhợt, giữa trán thẫm đẫm mồ hôi lạnh.

 

Tạ Ninh chưa từng gặp qua Mạnh Kỳ Cửu như vậy.

 

Ngày thường đôi mắt vẫn luôn rực rỡ lấp lánh, giờ phút này lạnh lẽo lạ thường, giống như một con dã thú đã ẩn núp từ lâu sắp thoát ra được cái vỏ của mình, trở nên điên cuồng khiến người khác sợ hãi.

 

“Mày muốn c.h.ế.t đấy à?” Hắn gằn từng chữ hỏi Đầu Húi Cua.

 

......

 

“Ha ha ha mẹ nó, cái thằng Diêu Tứ khờ kia bị Mạnh Kỳ Cửu đánh, thiếu chút nữa là bị đá xuống từ lầu 4 rồi!”

 

Lớp 3/6, một thiếu niên quơ chân múa tay, khoa tay múa chân, Đầu Ngựa đứng ở bên cạnh xem đến quánh cả mắt, một tay cầm ghế đánh lên người Đầu Húi Cua.

 

“Thật sự, Diêu con nhím bị đánh thật à?” Giọng của Đầu Ngựa mang đầy hoài nghi: “Sao hai người bọn họ lại đánh nhau vậy?”

hongduala9

 

Diêu Tứ là người có tiếng không bao giờ đối phó với Đoàn Lăng, mỗi ngày đều nghĩ đi đến Dương Trừng để kiếm chuyện đánh nhau, tuy rằng ở Nam Cao hắn không phải tuỳ tùng của Mạnh Kỳ Cửu, nhưng hai người bình thường đều có thể nói là ôn hoà.

 

… Hoặc là do con nhím Diêu Tứ này là đối tượng của Mạnh Kỳ Cửu, thằng này cần được phải đối đãi “mềm mại” một chút.

 

“Không phải Mạnh ca đi đến thành phố B sao, đã trở lại rồi?”

 

“Vừa trở về, chưa trở về nhà đã phóng như bay đến đây.”

 

Thiếu niên đeo mắt kính rất hưng phấn, tiếp tục nói: “Kết quả Diêu Tử bị hắn đánh đầy rủi ro, ha ha ha mày xem đi, thiếu chút nữa là bị đánh ch•ết luôn rồi, xuống tay nó thật con mẹ nó tàn nhẫn!”

 

“Vì sao hắn lại nhào tới đánh?” Đầu Ngựa vẫn không nghe được lời giải thích: “Đã tan học cả rồi mà vẫn đánh nhau ở trong phòng học à?”

 

“Hình như là vì học sinh trao đổi kia.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-99.html.]

 

“Bánh Bao Đậu? Đi, đi xem bộ dạng tàn suy của nó!”

 

Mặc kệ nói như thế nào, đối việc bọn họ đánh nhau, Đầu Ngựa nhếch miệng, hưng phấn nói: “Bánh Bao Đậu còn có chút tài năng, không phải là nói chưa từng gặp qua cậu ta, sao lại có quen biết với Kỳ Cửu?”

 

“Không biết, chưa từng thấy qua, mới vừa nghe có người nói trên hàng lang, gọi là gì ấy nhỉ? Tạ Ninh?”

 

Tên Đầu Ngựa theo sát ở phía sau, thiếu niên suy nghĩ vài giây rồi bổ sung thêm: “Cậu ta vô cùng xinh đẹp, ban ngày tôi ở WC nghe ai nói là tan học muốn tới tán đổ cậu ta, y như coi trọng người khác, hiện tại có lẽ là không ai dám nữa rồi.”

 

“Này cái tên đó đâu phải đồ vật!” 

 

Đầu Ngựa cười mắng, đã tan học, sợ không kịp coi náo nhiệt nên đã chạy nhanh nhất có thể để đến được lớp 3/2.

 

Nhưng mà đi được hai bước thì gương mặt tươi cười của Đầu Ngựa dần dần cứng lại, hai chân giống như bị quả tạ đè nặng xuống, cuối cùng ngừng ở trước bên cửa sổ lớp 3/2.

 

“Tạ Ninh?”

 

Cái tên này… Sao có cảm giác nghe quen tai ấy nhỉ?

 

Đó là đối tượng của tiểu bá vương Dương Trừng, khiến Tiểu Mạo tự kỷ, có phải vừa có người gọi cái tên này hay không? 

 

Nhìn qua ô cửa sổ của lớp 3/2, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tạ Ninh, hắn như bị giáng xuống một cú đánh cảnh cáo, gõ một phát khiến đầu óc của Đầu Ngựa trở nên mụ mị.

 

Thiếu niên ở một bên tấm tắc vây xem: “Mày nhìn cái thằng đang rầm rì núp ở góc tường kia kìa, đó không phải là con nhím Diêu Tứ hay sao! Còn có Mạnh ca, chân trước nổi điên, sau lưng lại biến trở về hình dạng người! Chỉ mới xem vài lần tao đã thấy khiếp đến mức hoảng cả mình!” 

 

Đầu ngựa nuốt nước miếng, nhìn Bánh Bao Đậu một cách cẩn thận rồi dò hỏi cậu có liên quan gì đến tên giáo bá ở Nam Cao hay không, gian nan nói: “Nãy Khương Trầm Ngư nói, Mạnh ca giấu giếm mỹ nhân nhỏ bé, chắc không phải là nó chứ…”

 

“Hình như là nó đó!” Thiếu niên chắc như định đóng cột nói: “Mạnh ca ngày thường sao có thể biết người dạng vậy chứ?” 

 

“Đm… Nhưng cái tên Bánh Bao Đậu này không phải…”

 

Họ ngại sự tình vẫn chưa đủ hỗn loạn, bỗng nhiên xuất hiện âm lượng rất lớn giống như chiếc loa quảng bá vang vọng khắp trường, đánh gãy lời của Đầu Ngựa.

 

“Toàn thể bọn rác rưởi xin hãy chú ý! Toàn thể bọn rác rưởi xin hãy chú ý!” 

 

“Đoàn Lăng đã đến đây rồi! Mẹ nó chỉ đến một mình! Có thể đánh đều đừng đi!” 

 

Âm thanh ố nhiễm kia lại vang lên thêm một lần nữa, những tạp âm rè rè, tiếp đó truyền đến tiếng thở dốc và dồn dập của Khương Trầm Ngư, giọng nói hỗn loạn xen lẫn vài phần hưng phấn.

 

“Mạnh Kỳ Cửu! Mẹ nó đừng có yêu đương, đánh tao thì có bản lĩnh cái gì, mau tới đi, hôm nay tao đánh c.h.ế.t nó!!!”

 

“Mạnh Kỳ Cửu! Đừng mẹ nó yêu đương, tấu ta tính cái gì bản lĩnh, tới tới tới, hôm nay lộng ch·ết hắn!!!”

Loading...