Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-08 12:36:49
Lượt xem: 304
5 giờ 40 chạng vạng chiều, tiết tự học buổi tối vẫn còn đang tiếp tục.
Bất ngờ, có một thằng nhóc choai choai chạy tới tự đ.â.m sầm vào cửa lớp học, nghiêng ngả lảo đảo, tay kéo khung cửa trước miễn cưỡng phanh lại, còn chưa ổn định hô hấp đã hét ầm lên, thanh âm lớn tới mức có thể truyền khắp cả một tầng lầu.
“Miêu Quyển(*)! Anh Lăng bị thằng cháu Nam Cao vây ở cổng trường này!”
hongduala9
(*)Biệt danh của Hà Mạn Quyển.
“Cái gì?”
Vừa nghe tin, Hà Mạn Quyển dậm chân, không rảnh lo Tạ Ninh nữa vội vàng chạy ra ngoài, thế là một bên đầu gối va vào bàn học, đau đến nhếch miệng nhe răng cuộn tròn cả người lại.
“Shhh…đù, đù má! Mấy thằng du thủ du thực Nam Cao không muốn sống nữa hả? Thằng cháu Mạnh Kỳ Cửu có ở trong đám đấy không?”
“Không có, mấy đứa tép riu thôi, chỉ toàn mấy đứa tóc đỏ.”
Suốt quá trình hai người một hỏi một đáp, Cố Tử Chân đã chạy đi trước, không chỉ mỗi hắn mà các bạn trong lớp cũng chạy đến bên cửa sổ hành lang nhìn xuống.
Lớp 3/3 còn mỗi Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra thật sâu, mặt tái nhợt xụi lơ trên ghế.
Ký ức xa lạ xâm chiếm não bộ, chưa thể tiêu hóa hết được khốn cảnh xuyên thư này, cậu giở sách giáo khoa trên bàn ra, muốn chứng thực đây chỉ một giấc mơ mà thôi.
Mộng là thứ trừu tượng, vậy nên nội dung trong sách cũng sẽ là kiểu mơ hồ không thực. Kết quả lại thêm một phen tuyệt vọng, trong sách là đề toán rõ rõ ràng ràng, hẳn nhiên là cậu không thể làm được rồi.
Hà Mạn Quyển đã vọt tới cửa, khóe mắt quét đến Tạ Ninh còn đang mải lật sách bèn tức giận đến lạc giọng.
“Mẹ kiếp! Bạn trai mày đang bị chặn đường mà mày còn muốn học?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-3.html.]
Cái từ “bạn trai” này quá xa lạ, đầu óc của Tạ Ninh như bị ngắt kết nối, chỉ vào chính mình hỏi: “Tôi…?”
Hà Mạn Quyển tựa vào bục giảng nhảy một cái, thân thủ nhanh nhẹn trèo qua bàn học, chỉ vài bước đã chạy đến xách cổ áo cậu lên lôi đi.
“Anh Lăng đúng là bị quỷ che mắt mới nhìn trúng tên ẻo lả mày! Chạy nhanh qua đấy đi!”
“…Chờ, từ từ!”
“Chờ cái rắm! Đám cháu trai kia đánh người đấy!”
Dọc theo đường đi, Tạ Ninh đều là bị bắt chạy theo, Hà Mạn Quyển thân cao chân dài nhưng cơ thể thì uyển chuyển nhẹ nhàng đến dị thường, tùy tiện nhảy một cái là vượt bốn bậc cầu thang. Từ khu dạy học đến cổng trường khoảng mấy trăm mét, Tạ Ninh suýt thì ngã c.h.ế.t trên đường.
Tiết tự học buổi tối còn chưa kết thúc, tầm hơn chục người đang tụ tập ở cổng trường được mạ vàng của phổ thông trung học Dương Trừng.
Ở xa xa vây xem đều là đồng phục của Dương Trừng, không thiếu đám nhà giàu thời thượng trang điểm nhẹ nhàng; ở giữa là năm học sinh của Nam Cao với mái tóc đủ màu sặc sỡ, trang phục thể thao rộng thùng thình vẽ graffiti.
Lực lượng hai bên phân chia rõ ràng, vòng năm người bên trong kia nhìn như yếu thế, còn vòng ngoài đã sớm bị người của Dương Trừng bao quanh, nói như thế nào thì đây cũng là sân nhà của bọn họ.
Kể cả khi không có đám người bao quanh kia, năm thiếu niên cao lớn đối mặt với người vốn đã nằm trong vòng vây của bọn họ nhưng thân hình lại có vẻ như lùn hơn mấy phần.
Từ vị trí của Tạ Ninh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Đoàn Lăng, không thấy rõ được diện mạo, nhưng điều đó cũng không ngăn được cậu cảm nhận được khí chất băng lãnh của nhân vật chính.
Hà Mạn Quyển lôi kéo cậu chen vào giữa đám người, tiểu thiếu gia ngày thường dễ khóc nhè lúc này lá gan lại lớn bất ngờ.
“Đệt! Chó con Nam Cao lạc đường, dám chạy đến cửa nhà ông đây tè bậy hả?”
Lời này nếu là một người đàn ông cao lớn thô kệch nói ra, thì Tạ Ninh sẽ không chút nào cảm thấy đối phương không biết tự lượng sức mình.