Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-05-18 20:38:39
Lượt xem: 39
…
Nhiều con mắt đang nhìn cậu chăm chú như vậy, Tạ Ninh cũng không ngu đến mức chạy tới lớp Một để tìm người.
Sau khi lao ra khỏi phòng học, trên tay của cậu đang cầm bài thi, chạy thẳng ra khỏi cổng trường, phi một mạch đến vị trí thường đỗ của tài xế nhà họ Đoạn.
"Ôi... may mắn ghê."
Xe còn chưa chạy đi mất, cũng đồng nghĩa là Đoạn Lăng vẫn chưa đến đây.
hongduala9
Vừa đến sáu giờ, Lý Lỗi liếc nhìn đồng hồ một cái, đang định chỉnh lại gương chiếu hậu, vừa xoay đầu liền nhìn thấy Tạ Ninh đang đứng bên ngoài của xe, vừa mỉm cười vừa vẫy tay với anh.
Anh liền vươn tay bấm nút mở khoá cửa xe, Tạ Ninh lập tức chui vào trong xe, miệng còn không nói lời cảm ơn với anh.
“Cảm ơn anh.”
Nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước mà khóe mắt Lý Lỗi giật giật, cứng nhắc gật đầu, mắt lướt nhanh đánh giá qua Tạ Ninh rồi lại biến trở về là một tài xế máy móc.
Đại khái nửa tiếng sau, thân ảnh Đoạn Lăng mới xuất hiện ở cuối phố, từ phía cổng trường đối diện chậm rãi đi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-25.html.]
Không chỉ có mỗi hắn mà bên cạnh còn có mấy gương mặt quen thuộc, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào cãi vã, duy chỉ có Đoạn Lăng là trầm mặc không lên tiếng, trên khuôn mặt là vẻ mờ mịt Tạ Ninh chưa từng thấy bao giờ, nơi khóe miệng còn xuất hiện vài vết xước.
Mở cửa sau ra, Đoạn Lăng đang muốn lên xe chợt khựng lại, nhất thời đứng đó không động đậy.
Mấy người mặc đồng phục Dương Trừng đi sau hắn đang đến gần, xuyên qua khe hở cũng nhìn thấy Tạ Ninh đang ngồi ở ghế sau, bầu không khí còn đang rực lửa hừng hực bỗng chốc trở nên im ắng.
Mấy người đó đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, sau thì hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lại vờ như cái gì cũng chưa thấy, ăn ý cùng nhau rời đi, mãi đến khi cách đó 500m mới ồn ào như ong vỡ tổ.
Ngồi trong xe Tạ Ninh hơi ngước đầu lên, ánh sáng từ bóng đèn đường phản chiếu vào đáy mắt trong veo, vô tình phóng đại sự kinh ngạc và lo lắng trong đó.
Cậu hít nhẹ một hơi, ánh nhìn dừng lại ở vết thương đang rỉ m.á.u nơi khóe miệng của đối phương.
“Sao cậu lại bị thương vậy?!”
.
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Ninh: Ngạc nhiên chưa? Ai lại dám đánh nhân vật chính??