Lực tay trên vai càng lúc càng mạnh, xuyên qua bàn tay, Tạ Ninh có thể cảm nhận được cơ thể Đoàn Lăng dần dần cứng lại, nhưng vẫn không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Bỏ hết tất cả những suy nghĩ thừa thãi, hắn hít một hơi thật sâu, làm tinh thần phấn chấn lên, rồi nói: “Yêu đương với cậu, giá phải trả quá lớn, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, người thích cậu nhiều như vậy, cậu không nhất định phải chọn tôi.”
“Tôi chỉ muốn tốt nghiệp một cách suôn sẻ.”
“Đoàn Lăng, chúng ta chia tay… a!”
Câu tiếp theo đều bị chặn lại ở giữa môi và răng.
Truyện được dịch bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Trong cái ngõ hẻm âm u chật hẹp, Đoàn Lăng mạnh mẽ nâng cằm cậu lên, cơn giận trên người biến thành một thứ nóng bỏng cuồng nhiệt, như thể giây tiếp theo sẽ nuốt chửng cậu.
Lần trước, sau khi uống say, cảm giác hôn môn như thế nào, Tạ Ninh không thể nhớ được, nên đành tự thôi miên bản thân rằng không có việc gì xảy ra.
Nụ hôn này hận không thể khắc ghi sâu vào trong trí nhớ của cậu, như một ngọn lửa nóng bỏng nhưng lại đầy sự kỳ lạ, còn mang theo một mùi hương độc đáo mà chỉ cậu mới có thể cảm nhận được.
Có lẽ là muốn che giấu điều gì đó mà cậu đã nói, môi của họ chỉ vừa chạm vào, chưa kịp kéo dài lâu thì Tạ Ninh đã đẩy ra. Nhưng Đoàn Lăng đã nhanh hơn một bước, lùi lại một chút.
“Tôi đã biết rồi.”
Như là đám lửa cháy rực giữa đồng cỏ, sau đó chỉ còn lại một mảnh đất hoang vu khô cằn.
Đoàn Lăng cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hơi thở ấy như những làn sóng nhẹ, nhẹ nhàng phả vào tai Tạ Ninh, giọng nói nhỏ đến mức có thể bị gió đêm cuốn đi mất.
“Tạ Ninh... Tôi đã biết rồi.”
......
... Hắn biết cái gì?
Vài phút sau, nhận được tin nhắn, ba Tạ người đàn ông trung niên bụng phệ vội vàng chạy tới.
Lúc đó, Đoàn Lăng vẫn còn tỉnh táo. Tài xế Lý Lỗi sợ tới mức không dám đụng vào hắn. Trước ánh mắt trợn tròn và há hốc mồm vì sững sờ của ba Tạ, Tạ Ninh đành phải nắm lấy tay ông, bất đắc dĩ quyết định đưa Đoàn Lăng về nhà họ Đoàn trước.
Trên đường đi, trong đầu cậu cứ xoay quanh một câu hỏi: “Đoàn Lăng rốt cuộc đã biết được điều gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-113.html.]
Đoàn Lăng nửa tỉnh nửa mê, nhưng vẫn rất nhạy cảm, không cho ai chạm vào mình. Nếu hắn hoàn toàn bất tỉnh thì còn dễ xử lý, đằng này lại còn lơ mơ tỉnh, khiến mọi chuyện càng trở nên khó xử.
Khi đến nhà họ Đoàn, Tạ Ninh có cảm giác bản thân như một người vừa là khuân vác, vừa là tay vịn, lại vừa là sinh vật lạ bị người ta vây quanh tò mò ngó nhìn.
Nhưng có một số chuyện, càng muốn né tránh thì lại càng dễ đụng phải.
Phòng khách rộng lớn sang trọng của nhà họ Đoàn vừa được mở cửa, mấy người đang nóng lòng chờ đợi lập tức đứng bật dậy. Trong số đó có Hàn Khiên – người mà Tạ Ninh từng gặp một lần, còn có Cố Tử Chân – sống ở khu nhà gần đó, và một nam sinh tóc vàng, trông lịch thiệp và điềm đạm.
“Đoàn Lăng, cậu đã đi đâu vậy hả?!” – Hàn Khiên mặc đồng phục gọn gàng, giày bóng loáng, gương mặt không giấu nổi vẻ tức giận, chất vấn như nén lửa trong lòng không nổi nữa.
Cố Tử Chân khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tạ Ninh thì sắc mặt lập tức lạnh đi.
Tạ Ninh bị ép phải dìu Đoàn Lăng đi ngang qua giữa phòng khách, bị kẹp chặt trong vòng tay hắn, mồ hôi lạnh trên người túa ra như suối.
Tạ Ninh theo bản năng muốn gạt tay Đoàn Lăng ra, ai ngờ hắn suốt quãng đường im lặng không nói gì lại bất ngờ quay đầu lại, còn cau có quát lên: “Định làm gì đấy?”
“...”
Tạ Ninh nghiến răng. Bệnh rồi mà vẫn giữ cái tính cách như chó vậy! Có giỏi thì tự đi đi chứ!
Có lẽ thấy cậu thật sự trông không chịu nổi nữa, thân thể nhỏ con mà phải gắng sức dìu Đoàn Lăng, cậu nam sinh tóc vàng – trông phong độ và khí chất hơn người – bước lại định giúp. Đám Hàn Khiên cũng không chịu kém, bước lên vài bước rồi lại như có sự ăn ý, đồng loạt dừng lại, không ai dám tiến thêm.
Phản ứng của Đoàn Lăng hôm nay chậm hơn thường ngày, nhưng khi mấy người kia vừa tiến lại gần chừng nửa bước, ánh mắt hắn bỗng lạnh toát, liếc ngang sang, nói gọn lỏn: “Biến!”
Tạ Ninh khựng bước, giật mình suýt nữa trượt chân ngã nhào xuống sàn.
Tuy nhìn thì hơi quá đáng thật, nhưng tình huống lúc này lại chẳng khác gì một tiểu bá vương cao cao tại thượng, vì nhân đạo mà hạ mình cứu một chú chó bệnh, cuối cùng lại bị chính con ch.ó dại ấy quay ra cắn cho một phát.
Cậu tóc vàng rõ ràng là người rất biết điều. Nếu không có gì sai, thì chắc cậu ấy chính là con trai của thầy Ngô Bồi chủ nhiệm khối nổi tiếng nghiêm khắc. Nghe nói mới du học ở một học viện âm nhạc quốc tế hàng đầu trở về. Trong lời kể của Hà Mạn Quyển thì đây là giáo viên thực tập mới ở trường, dạy bộ môn âm nhạc.
Nếu nhớ không nhầm, tên là Ngô Tinh Vũ.
Bị Đoàn Lăng quát thẳng mặt như vậy, Ngô Tinh Vũ chỉ hơi khựng lại một chút, tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung rồi nhẹ nhàng thu về. Cậu ta cũng không để bụng, chỉ nhàn nhạt nói: “Đoàn Lăng, cậu ấy không đủ sức đỡ cậu đâu.”
Không giống như thầy Ngô Bồi cứ hay càm ràm lải nhải, từng lời của Ngô Tinh Vũ nghe qua đều rất đúng mực, điềm đạm, mang phong thái của người có giáo dưỡng, đúng kiểu con nhà danh giá chính thống.