“Đồ khốn kiếp!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên bên tai, đột nhiên có người nắm chặt lấy tay của Tạ Ninh, giây tiếp theo, cái gáy của cậu bị người khác giữ chặt, mạnh mẽ ấn vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng
Trên mũi thoáng qua mùi hương quen thuộc.
Con hẻm rất chật hẹp, gần như không có chỗ để ra đòn. Dù hắn đã đá văng được một tên, nhưng cú đánh bằng gậy bóng chày vẫn hung hãn nện thẳng vào vai hắn.
Một tiếng rên đau đớn vang lên, Tạ Ninh bị ném sang một bên. Phía sau, hai bóng người đã lao vào đánh nhau.
"Đoàn Lăng…!" Cậu kinh hãi kêu lên.
“Tránh xa ra một chút!”
Cây gậy bóng chày không biết từ khi nào đã đổi chủ. Nói về đánh nhau, nam chính có thiên phú không thể đùa, mặc dù ban đầu bị trúng một cú vào bả vai, hắn vẫn rất nhanh chóng xoay chuyển tình thế.
Hơn nữa, cái tên đang đánh nhau với hắn dường như cũng đều đang bị thương, không rõ có phải vì sợ bị lộ thân phận hay không, suốt trận chiến, ngoài mấy tiếng rên đau đớn khi bị đánh, họ không hề lên tiếng.
Hai phút sau, đối phương cuối cùng không cam lòng bỏ chạy, nhưng khi đến cuối con hẻm, vẫn quay lại giơ ngón giữa đầy ác ý. Đoàn Lăng chỉ đuổi theo vài bước, rồi trực tiếp ném cây gậy bóng chày ra ngoài.
"Diêu Tứ! Mày tốt nhất cứ chạy thẳng ra thành phố A luôn đi!"
Cây gậy bóng chày vung lên chính xác, đánh trúng ngón tay của tên kia. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, và người đó thực sự bỏ chạy.
Tạ Ninh hoảng hốt chạy đến gần, thì thấy Đoàn Lăng đang tựa vào tường, thở dốc, mắng: "Con mẹ nó, sao lại chọn thời điểm này chứ!"
"Cậu, cậu không sao chứ?"
"Cậu mẹ nó chạy cái gì?" Khi nhìn thấy cậu, Đoàn Lăng không kìm được cơn giận, thở hổn hển: "Cái tên ngốc này, sao cậu còn dám chạy chứ!”
“…”
Ai mà biết người ở trước mặt lại là hắn chứ!
Đầu ngõ tối om, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng từ xa nhìn lại, tư thế của Đoàn Lăng rõ ràng còn đáng sợ hơn.
Ai biết đổ phía trước chính là hắn a!
Tạ Ninh cảm thấy có chút ấm ức, lúc nãy vừa được người ta cứu, nhưng lại ngại ngùng mà nói thật: "Tôi không biết là cậu."
Dù hôm nay Đoàn Lăng vẫn hung hãn như trước, nhưng khí thế và trạng thái của hắn lại không giống trước kia.
Tần suất thở dốc của anh có chút không bình thường, nhớ lại tiếng kêu đau đớn vừa rồi, Tạ Ninh lo lắng hỏi: "Vừa rồi có phải bị đánh trúng bả vai không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-111.html.]
“…Không có gì!”
Đoàn Lăng tức giận mà đẩy tay cậu ra, một tiếng "vèo" khi không khí bị hút vào ngay sau đó vang lên, Tạ Ninh cảm thấy trái tim mình như bị nhấc lên tận cổ họng.
"Để tôi xem! Không… từ từ, vẫn là đi bệnh viện đi! Tôi gọi điện!"
Hắn hơi hoảng loạn lấy di động ra, nhưng lại cảm thấy không bằng gọi tài xế của Đoàn Lăng, đưa hắn đi nhanh hơn.
"Vẫn là ra ngoài trước đã..."
Nói được một nửa, bàn tay nóng rực của Đoàn Lăng đột ngột kéo cậu mạnh mẽ đẩy vào tường.
Trước mắt Tạ Ninh, cảnh vật bỗng chốc trở nên mờ ảo, cậu hơi co lại người, theo phản xạ nắm c.h.ặ.t t.a.y và giơ lên. Chỉ trong khoảnh khắc, lòng bàn tay bị một cơn nhiệt độ khủng khiếp bao trùm.
"Phiền phức thật! Ông đây tìm cậu không phải để nghe cái này!"
... Nói thật, lực tay không mạnh lắm, nhưng nhìn qua có vẻ rất đáng sợ.
Cảm giác nóng rực phả vào mặt khiến Tạ Ninh chớp mắt, rồi mới nhớ đến lời Hà Mạn Quyển đã nói trước đó, rằng Đoàn Lăng bị ốm.
Khu phố cũ, bốn phía gần như không có đèn đường, con hẻm nhỏ càng thêm tối đen như mực.
Truyện được dịch/viết bởi: Hóng Dưa Là Chính. Cả nhà yêu ơi, Dưa tới đây~
Trước mắt, người kia thở hổn hển, cộng với bệnh tật và sức lực vừa rồi bị tiêu hao quá nhiều, Đoàn Lăng trông có vẻ yếu ớt hơn bình thường, khuôn mặt mơ hồ đỏ bừng lên.
“…Nói dối! Người dám cúp máy, Tạ Ninh, chỉ có mình cậu dám!”
Không chỉ vậy, giọng nói của hắn như thể bị nhiệt độ cơ thể cao làm biến dạng, âm thanh kéo dài, tuy có vẻ tức giận nhưng không có chút nào uy hiếp.
Một sinh vật trời sinh tỏa sáng, dù ánh sáng đó có mỏng manh, cũng không thể bị bóng tối che lấp.
“Tôi..”
Nhiệt độ xung quanh cao lên vì cơ thể của Đoàn Lăng, Tạ Ninh cảm thấy như mình cũng sắp phát sốt. Nếu không thì sao lại có cảm giác hoảng hốt khi nghĩ rằng nhân vật chính lại yếu đuối đến mức này?
Cậu lắc đầu: "Chuyện đó để sau nói, chúng ta đi bệnh viện trước đã!"
“Ta…”
Người này đúng là ốm thật rồi, không trách được lúc nãy lại đẩy người ta đi như vậy. Bệnh đến mức này mà giữa đêm khuya còn chạy đi bắt người khác, xem ra tức giận thật sự không nhẹ!
"Đi cái rắm!"
Cằm đột ngột bị nắm chặt, Tạ Ninh bị kéo mặt lên, đối diện với đôi mắt ẩm ướt, mơ màng của hắn.
“Tạ Ninh, có phải cậu đang cặp kè với ai không?"